Ông cụ làm bảo vệ gõ cửa phòng hiệu trưởng báo một tiếng.
Ngô Đông vốn đang bực tức trong người, dứt khoát trả lời.
“Trừ người đến ủng hộ thì tôi không gặp ai đâu”.
“Là Hoa Nhụy, con gái nhà Hoa Lại Mao ở Nam Thành.
Cô ta còn dẫn theo một người trông có vẻ rất giàu có”.
“Vậy sao?” Ngô Đông vội vàng đứng bật dậy.
Ông ta có quen biết Hoa Nhụy.
Con trai ông ta cũng thích cô gái này, còn giục người đi cầu hôn mấy lần.
Thế nhưng ông bố già của Hoa Nhụy rất tham lam, vừa mở mồm đã đòi tiền dạm ngõ một triệu.
Cuối cùng hai bố con ông ta chỉ có thể từ bỏ.
Nhưng nghe nói ông Hắc đã gửi lễ hỏi tới nhà Hoa Nhụy.
Ông Hắc là ác bá nổi tiếng trong vùng, con trai ông ta lại từng phạm tội phải ngồi tù, năm ngoái vừa mới được thả ra.
Nghĩ tới đây.
Ngô Đông liền lao ra khỏi văn phòng, chạy tới cổng trường.
Ông ta đã gặp không ít kẻ có tiền, nhưng đây là lần đầu tiên ông ta thấy người như Trần Thiên Hạo.
Đối phương có dáng người cao to cường tráng, mày rậm mắt hổ, mặc bộ vest màu đen đắt giá, đem lại cho người ta cảm giác rất cao cấp.
Thế nhưng.
Ông ta nhìn trộm cổ tay và trên cổ của anh.
Không thấy vòng trang sức đắt tiền, cũng không có đồng hồ đeo tay hàng hiệu.
Người này là thật sự có tiền hay chỉ đang làm ra vẻ? Mấy năm nay có rất nhiều thanh niên trẻ tuổi làm công một năm ở bên ngoài rồi mặc toàn hàng hiệu trở về nên ông ta không thể hiện thái độ tích cực cho lắm.
Ông ta nhìn sang Hoa Nhụy.
Cô ta mặc bộ đồ công sở bó chặt, vòng ngực đầy đặn hơn cả trước kia.
Dưới lớp váy ngắn là cặp đùi trắng nõn dài thẳng tắp.
“Hoa Nhụy, cháu đến tìm chú à?” Ngô Đông nuốt nước bọt.
Mọi người ai cũng có lòng yêu thích cái đẹp.
Mặc dù tuổi tác giữa hai người họ chênh lệch hơi nhiều nhưng cũng không ảnh hưởng tới suy nghĩ lệch lạc trong đầu ông ta.
Hoa Nhụy mỉm cười nhìn ông ta đáp.
“Hiệu trưởng Ngô, đây là anh Trần, cháu muốn nhờ chú làm thủ tục nhập học cho con trai của anh ấy”.
“Xin đi học ở trường chú hả?” Ngô Đông ngạc nhiên hỏi lại.
Bây giờ người giàu đều cho con đi học ở trong thành phố, làm gì có ai cho về nông thôn học? “Đúng vậy”.
Hoa Nhụy gật đầu cười đáp.
“Không phải… là không thể”.
“Chỉ là thủ tục chuyển trường hơi rắc rối, phải cần nhờ vả quan hệ một chút”.
Giọng điệu của Ngô Đồng hơi khó xử.
“Hiệu trưởng Ngô gặp khó khăn gì cứ nói với tôi.
Chỉ cần con tôi được đi học thì mọi chuyện đều không thành vấn đề”, Trần Thiên Hạo hào phóng đề nghị.
“Đúng là tôi đang gặp chút khó khăn”.
Ngô Đồng lẩm bẩm một tiếng, nhớ tới khoản tiền xây dựng còn thiếu.
Cho dù có cơ hội hay không thì cũng phải thử một lần mới biết được.
Nghĩ vậy, ông ta bèn nói.
“Cậu Trần, tôi cũng không giấu gì cậu.
Trường học ở nông thôn chúng tôi không có điều kiện giảng dạy tốt như ở trong thành phố nên mới có nhiều học sinh chuyển đi như vậy.
Thật ra hiệu quả giảng dạy ở chúng tôi không hề kém chút nào”.
“Giáo viên đều là các giáo sư lâu năm có uy tín.
Chúng tôi chỉ thiếu chút cơ sở vật chất”.
“Bây giờ, trường chúng tôi đang cần xây một thư viện để cung cấp thêm nhiều sách cho bọn trẻ đọc ngoài giờ học.
Chỉ có điều trước mắt còn đang thiếu kinh phí ủng hộ”.
“Nếu như cậu có thể…” “Xây dựng thư viện cho trường học là chuyện tốt”.
Trần Thiên Hạo gật đầu ngay tắp lự rồi nói tiếp.
“Chuyện này dễ làm.
Tôi có thể đầu tư chi phí cho trường xây thư viện”.
“Cậu Trần đồng ý thật sao?” Ngô Đồng kinh ngạc há hốc mồm.
Để gom tiền xây dựng, ông ta đã phải mặt dày đến tìm mấy nhà giàu trong thôn.
Nói hết lời để thuyết phục, nào là cường quốc giáo dục, quốc gia hưng thịnh, vừa nói vừa cầu khẩn mới xin được mấy nghìn.
Bây giờ ông ta mới thăm dò một câu, đối phương đã hào phóng đồng ý luôn sao?.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!