TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Nhà họ Yến vừa to vừa rộng lớn, khả năng có thể gặp được cũng không tính là cao.
Cho dù không suy nghĩ kỹ càng, trong lòng Vân Nguyệt cũng lơ đễnh khác thường. Tầm mắt cô nhìn về phía ngoài cửa sổ, là vì bọn họ sắp kết hôn, cho nên anh đã bắt đầu bênh vực người nhà sao.
Chẳng qua là trước kia, ngoại trừ việc thích bắt nạt cô ra, thật sự anh cũng không có làm chuyện gì quá đáng.
Có một lần cô ở bên ngoài bị bạn nam cùng lớp đùa giỡn khi dễ. Sau khi bị anh bắt gặp được, anh xách cổ áo bạn học kia ném văng ra xa vài mét. Trông anh rất có bộ dáng "Người nhà của anh, chỉ có anh mới có thể bắt nạt".
Vân Nguyệt như bị ma xui quỷ khiến, đột nhiên hỏi: "Sau khi kết hôn, anh đừng bắt nạt em nữa nhé."
Vừa hỏi xong, tốc độ xe cũng chậm lại theo, Yến Thiên nhíu mày: "Em đang nghĩ cái gì vậy."
"Chỉ là tò mò thôi mà." Cô nói: "Trước kia… Anh lúc nào cũng không để cho em ăn cơm no."
"Trước kia em muốn ăn no như vậy sao." Anh nhàn nhạt nói: "Lớn lên trắng trẻo mập mạp, bồi dưỡng thân thể khỏe mạnh, sau đó đi hiến máu cho Mộ Thanh Lương?"
"…"
Trong nháy mắt, cô không thể hiểu được suy nghĩ và mục đích của anh, dường như hiểu ra cái gì đó, rồi lại bối rối nghĩ không ra.
Yến Thiên không tiếp tục phản hồi lại vấn đề nhàm chán như vậy. Xe chạy trong khuôn viên một hồi lâu rồi đi tới một địa điểm khác. Bên này còn nghiêm ngặt hơn so với cổng an ninh, có thêm nhiều người chính quy. Chẳng qua quy định là do con người đặt ra, Yến lão gia về hưu, con trai và con dâu ở nước ngoài làm ăn, mọi chuyện trong nhà đều do Yến Thiên làm chủ.
Chủ nhà đi ra đi vào, đương nhiên không ai dám ngăn cản. Nhưng Vân Nguyệt thì không thể ngoại lệ. Khi cô bị ngăn lại, Yến Thiên giữ chặt tay cô, nhìn về phía người mặc đồng phục: "Lấy chút đồ mà thôi."
Vân Nguyệt là người đầu tiên được anh dắt tay đưa vào nơi này, còn là một cô gái. Ý tứ đã quá rõ ràng, những người khác nhốn nháo lùi bước, ở bên cạnh chờ đợi.
Ngôi nhà này được thiết kế theo phong cách cổ điển từ thập niên 50 và 60. Nhìn bề ngoài trông không có gì nổi bật, nhưng bên trong thì hiện đại, nhận dạng khuôn mặt, robot văn phòng, các loại xác thực vân tay. Phải trải qua rất nhiều lần ghi chép dữ liệu, bọn họ mới đến văn phòng lưu trữ giấy tờ tương ứng .
Hành lang vô cùng yên tĩnh. Đi dọc hành lang, Vân Nguyệt có chút khẩn trương. Sau khi đẩy cửa đi vào bầu không khí lập tức giải toả không ít, gian phòng tỏa ra hương gỗ lim, còn có mùi hương của bút mực sách vở cổ xưa.
Rất nhanh đã tìm được sổ hộ khẩu của nhà họ Yến.
Đây là một căn phòng để đồ cũ, ngoại trừ sổ hộ khẩu, còn có một ít ảnh cũ sách cũ. Vân Nguyệt vô tình phát hiện một tấm ảnh lúc mình vừa mới tới nhà họ Yến.
Cô bé ở trên ảnh, gầy gò thấp bé, duy chỉ có ánh mắt trong suốt, giống như quả nho tím. Lúc ấy cô cho rằng mình vừa hoà nhập vào một đại gia đình hạnh phúc, cười rất vui vẻ.
Vân Nguyệt lật một quyển sách cũ, mỗi vài trang đều có một tấm ảnh, đều là trước kia cất giữ, cô thở dài: "Ông nội vậy mà còn giữ lại mấy thứ này."
Yến Thiên tiện tay tiếp nhận một cái: "Để anh nhìn xem."
Chỉ cần nhìn vào nó là có thể nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cô.
Cô gái nhỏ đến kỳ thay răng không biết ngại ngùng, cười toe toét, nhìn thấy ngay khe hở trên hàm răng.
Yến Thiên đánh giá: "Gầy như đứa bé châu Phi."
Vân Nguyệt lấy lại ảnh chụp, tức giận trừng mắt nhìn anh: "Anh mới là đứa trẻ châu Phi ấy."
Trong nháy mắt, bầu không khí dường như trở lại trước kia. Cả hai đều trong trạng thái không ai tha cho ai, chỉ là một người khoe khoang, một người khiêm tốn.
Hiện tại muốn ồn ào cũng không ồn ào nổi, vị nhị công tử nhà họ Yến này, ở chỗ cô tựa như một thân bướng bỉnh, mặt mày ôn hòa kia cũng sinh ra một chút cảm xúc, "Sau này để em ăn mập một chút sẽ không giống."
Sau này nha——
Bọn họ còn có một tương lai, một con đường và một quãng thời gian dài.
Vân Nguyệt cúi đầu, đè nén tâm tư bay loạn, tùy ý lật album, ngoại trừ nhìn thấy mình, không thể tránh khỏi phát hiện những người khác. Ông nội không thể so sánh với người trẻ tuổi, thích tiếp xúc với những thứ mới mẻ, bọn họ thích hoài niệm quá khứ, thói quen thu thập đồ cũ, cho nên những thứ này bảo quản rất đầy đủ, ngay cả dấu vết năm tháng đều rất mờ nhạt, giống như ảnh chụp cách đây không lâu, mấy ngày trước, người trong ảnh, vẫn là cậu thiếu niên ôn nhuận như gió.
Cô dừng lại một chút, Yến Thiên tầm mắt cũng nhìn xuống đó, không có lên tiếng.
Vân Nguyệt nhanh chóng che lại ảnh chụp cũ của Yến Nam Phong, hỏi: "Sao lại không có ảnh của anh?"
"Không thích."
"Ồ."
Cô cũng đã quên, Yến Thiên không thích chụp ảnh, loại hành vi bị ép buộc đứng trước ống kính, đều không nằm trong phạm vi hứng thú của anh.
Đã như thế, vậy ảnh cưới của bọn họ hẳn là không có cơ hội chụp, để cho anh hao phí thời gian trang điểm và làm chú rể, sợ là so với lên trời còn khó hơn.
Lật qua lật lại những tấm ảnh chụp, Vân Nguyệt phát hiện một dấu hiệu kỳ quái, tiện tay cầm lấy một tấm, hơi nhíu mày: "Những tấm ảnh này của em, nhìn có phải cũ hơn những tấm khác hay không."
Bạn đang đọc bộ truyện Động Lòng Với Ánh Trăng tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Động Lòng Với Ánh Trăng, truyện Động Lòng Với Ánh Trăng , đọc truyện Động Lòng Với Ánh Trăng full , Động Lòng Với Ánh Trăng full , Động Lòng Với Ánh Trăng chương mới