Bàn tay cậu trên cánh tay nhỏ bé của cô, đầu ngón tay chạm vào thật mịn màng, mềm mại, có hơi ấm, như được nhúng vào sữa, cậu có cảm giác bàn tay mềm mại như không xương vậy.
Toàn thân cô đều mềm mại, mềm như đậu hũ, cảm giác như muốn vỡ vụn khi nào vừa chạm vào.
Tất nhiên, Hoàn Nhĩ biết rõ điều này.
Lục Lộc gần như choáng váng khi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của cô, nhưng sau khi nghe những lời cô nói, cậu không phản ứng gì.
“Có phải rất mềm không?” Thấy cậu không nói chuyện, Hoàn Nhĩ tiếp tục cười hỏi.
Đôi mắt cô sáng ngời.
Các chị luôn nói người cô rất mềm nên mỗi lần các cô ấy đều thích động tay động chân, khi thì bóp tay, khi lại bóp eo cô.
Lòng bàn tay Lục Lộc đột nhiên như bị thiêu đốt, cùng với rung động trong lòng, cậu thả lỏng ngón tay, thu tay lại.
Vẻ mặt cậu ngượng ngùng, bên tai cậu dường như đỏ bừng.
“Tự mình luyện tập đi.” Nói xong, liền ba bước đi tới bên cạnh.
Hoàn Nhĩ xoa xoa nơi vừa rồi bị đụng vào, phồng mặt lên rồi tự nhủ:”Làm sao có nhiều thịt như vậy … Không nên nha …”
Cho dù cố gắng giảm cân, cũng sẽ như thế này.
Cô từng nghe nói chị Nhược Thủy từng rất béo. Trước khi gia nhập công ty, chị ấy rất nặng.
Nhưng bây giờ chị ấy gầy như một khúc xương.
Cô giáo thở dài bất lực, đều nói rằng muốn buông tha cho cô ấy.
Hoàn Nhĩ cũng không có biện pháp.
—————————————————-
Bất tri bất giác đã mười một giờ.
Lục Lộc chuẩn bị rời đi, liền cầm quần áo vào phòng thay đồ.
“Không về sao?” Lục Lộc đứng ở cửa, dừng lại, hỏi người bên trong.
“Tất nhiên là về rồi.” Hoàn Nhĩ gật đầu lia lịa về phía cậu.
Như mọi đêm, công ty im ắng, hầu như không có ai.
“Không giống đâu.” Hoàn Nhĩ bước ra khỏi cửa lớn, nhìn lên ngọn đèn lẻ loi mắt.
Đáy mắt đầy mệt mỏi, nhưng vẫn nở nụ cười.
“Cái gì?” Lục Lộc không hiểu cô nói gì.
Hoàn Nhĩ ngẩng đầu, nhìn cậu, gật đầu nói: “Trước đây, mình là người duy nhất đi trên con đường này, nhưng bây giờ, đã có người đi cùng mình nha.” Cho nên mới không giống.
Dù trong đêm tối, cũng thực ấm áp.
“Ai đi cùng cậu?” Lục Lộc lạnh lùng phản bác.
Rõ ràng là chỉ là tiện đường. Cậu phải đi từ đây về nhà, không thể đi lòng vòng được.
Hoàn Nhĩ chỉ cười, không nói gì.
Thật ra, cậu có thể quay đi ở ngã tư trước mặt, nhưng lại đi đường vòng mà đến đây …
Cô không ngốc.
Khi đến gần ký túc xá, Hoàn Nhĩ đột nhiên giảm tốc độ, dùng một tay véo góc quần áo, mím môi suy nghĩ.
“Lục Lộc.” Cô khẽ thì thầm.
Lục Lộc quay lại, đang đi về phía ngã ba thì nghe thấy giọng cô, dừng lại.
“Nếu mình vượt qua kỳ thi, có thể ở bên cậu không?” Những gì Hoàn Nhĩ nói bây giờ là điều cô luôn hy vọng.
Cùng người cô để ý ở cùng một chỗ.
Mà không phải tụt lại phía sau.
Cô không muốn bị bỏ lại phía sau một mình, nhìn lên theo bước chân cậu.
“Nếu mình qua, có phần thưởng gì không?” Giọng nói gấp gáp cuốn đi sự u ám trong màn đêm.
“Lâm Hoàn Nhĩ, cậu—” Trước khi Lục Lộc nói xong, Hoàn Nhĩ đã nhấc chân lên và bước vào cửa.
“Cho cậu một đêm suy nghĩ, ngày mai trả lời mình nhé.” Nói xong xoay người, cười đóng cửa lại.
Lục Lộc vẫn còn đang sững sờ, nụ cười trước mắt thoáng như hoa, trong nháy mắt chỉ còn lại một cánh cửa.
Lục Lộc xoa đầu, mím môi bất lực.
Bất giác, cậu cười nhẹ.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!