Bó hoa bị kẹp giữa hai người, Lộ Cẩn khẽ nhúc nhích, lo lắng Mộ Trạch đè hư hoa.
“Em thích như vậy à?” Mộ Trạch nhìn bó hoa, “Vậy thì anh nên nói sớm là anh tặng em rồi.” Tiếu Nghị nói không sai, hoa hồng trước mặt thì không có người con gái nào kháng cự nổi.
“Anh cứ lạnh nhạt như vậy tại sao đột nhiên lại tặng hoa cho em?”
“Lạnh nhạt? Mộ Trạch trầm ngâm, “Thì ra em thích nóng.”
Môi của anh lại gần, Lộ Cẩn lập tức cúi đầu xuống, “Hoa của em, anh đừng làm hư!”
Mộ Trạch: “..” Anh thật sự muốn hỏi, rốt cuộc hoa hay anh quan trọng hơn.
Vừa định nâng mặt cô lên thì bên tai có tiếng còi xe chói tai, bây giờ Mộ Trạch mới để ý là đèn xanh rồi, anh tức giận nhìn cô, ngồi thẳng người dậy lái xe tiếp nhưng người nọ vẫn còn đang chú ý tới hoa hồng, rõ ràng cô không hề cảm nhận được ánh mắt bất mãn của anh.
Một bàn hải sản, hai mắt Lộ Cẩn sáng lên, vô cùng nhanh nhẹn.
Nhắc mới nhớ, đã nhiều năm rồi cô chưa ăn nhiều hải sản như vậy, bụng không chịu nổi nữa, cô lười biếng dựa vào ghế, tỏ ra đáng yêu.
Mộ Trạch đã đi vào phòng vệ sinh thì cô đang dựa vào ghế như vậy, một bộ dáng no nê, nếu người khác thấy cô như vậy thì chắc sẽ nghĩ cả bàn đều do một mình cô ăn hết.
Thấy có người tới, cô nâng mắt lên, ồ! Đúng là duyên phận, ở đây mà cũng gặp cô ta.
Chu Nhã Tư đi giày cao gót tới, nhìn cô từ trên xuống: “Chúng ta nói chuyện đi.”
Lộ Cẩn nghiêng người, “Tôi cảm thấy chúng ta không có gì để nói cả.”
Chu Nhã Tư nhìn cô hai giây, sau đó ngồi xuống chỗ Mộ Trạch, nhìn bát đũa đã dùng qua ở trước mặt, cô ta tự đoán được là ai.
Dời ánh mắt nhìn vào người đối diện, cô ta mở miệng, “Cô yêu anh ấy sao?”
“Cô cảm thấy sao?” Cô có yêu anh hay không thì có liên quan gì đến cô ta.
“Tôi biết cô yêu anh ấy, anh ấy cũng yêu cô, tôi sẽ không quấy rầy hai người nữa, nhưng muốn tôi chúc phúc thì tôi không làm được.”
Cô ta nói đúng, dưa cứng thì không hề ngọt, hơn nữa quả dưa này của Mộ Trạch cũng không tốt gì.
Lộ Cẩn kinh ngạc vì cô ta nói vậy, nhưng gương mặt không hề đổi sắc: “Đương nhiên, trước mặt tình yêu, ai cũng ích kỷ. Đáng giận, tôi nghĩ không ai có thể làm điều này một cách hào phóng. “
Chu Nhã Tư tự giễu, “Lộ Cẩn, tôi thật hâm mộ cô, tôi quấn lấy anh ấy nhiều năm như vậy cũng chưa từng được đáp lại, mà cô chỉ cần một năm rưỡi lại có thể lấy cả tấm lòng của anh ấy.”
Cô ta nói vậy làm Lộ Cẩn không quen.
“Cô không cần nhìn tôi như vậy,” Cô ta vẫn cười cười, nhưng lại khổ sở, “Nếu không có được, không bằng tôi buông bỏ.” Nếu như cứ tiếp tục như trước thì theo tính cách của Mộ Trạch, sợ rằng cô ta mất còn nhiều hơn được, ít nhất bây giờ, anh còn coi cô ta là em gái.
Lộ Cẩn chưa kịp mở miệng nói thì ánh mắt rơi vào người đàn ông sau lưng.
Thấy Chu Nhã Tư, Mộ Trạch bất ngờ, “Sao cô lại ở đây?”
Chu Nhã Tư đứng dậy, chỉ một bàn cách đó không xa, “Ăn cùng bạn.” Chẳng lẽ trong mắt anh, mỗi lần cô ta xuất hiện chung với Lộ Cẩn đều sẽ có chuyện xấu sao?
Mộ Trạch nhìn vào bàn kia, đi tới bên Lộ Cẩn, kéo cô, sau đó nói với Chu Nhã Tư, “Vậy mọi người cứ tiếp tục ăn đi, tôi với Lộ Cẩn đi trước.”
Nhìn bóng lưng của hai người rời đi, Chu Nhã Tư mới định thần lại, chính cô ta cũng không biết tại sao mình lại nói những lời đó với Lộ Cẩn, có thể là miễn cưỡng, có thể là sợ, không bỏ được Mộ Trạch, sợ ngay cả bạn bình thường cũng không làm được, sợ hình tượng của mình ở trong lòng anh ngày càng không tốt.
Ra khỏi nhà hàng, Mộ Trạch liền hỏi, “Cô ta nói với em cái gì?”
“Không có gì, chỉ nói em phai yêu anh cho tốt vào.”
“Cái gì cơ?” Anh đẩy cô vào xe, “Vậy em có định yêu anh thật tốt không?”
Nghe thấy ý giọng anh không rõ, Lộ Cẩn nghĩ sâu xa, sợ anh phát hiện, cô cúi đầu, nhưng gương mặt đỏ bừng đã bán đứng cô.
Người đàn ông nhích lại gần bên tai cô nhẹ giọng, “Hay chúng ta ở đây…”
Lộ Cẩn hoảng sợ nhìn anh, mặt đỏ bừng, đây là ở bên ngoài đấy, lần trước đi dã ngoại cô cũng sợ bị người phát hiện, sao anh lại…
Mộ Trạch buồn cười nhìn mặt cô, cưng chiều gõ trán cô, “Đầu dưa em nghĩ cái gì vậy!” Anh xoay người, nghiêm trang ở cửa xe ra.
Lộ Cẩn xoa trán, anh làm đau cô!
Lộ Cẩn xấu hổ không thôi, nhưng không thể làm gì cả, cô chỉ nói, “Rõ ràng là anh…”
“Anh thừa nhận là anh nghĩ lung tung, còn em?”
Lộ Cẩn không lên tiếng, Mộ Trạch cười càng sâu, câu tả lời đã rõ.
“Anh tặng em 11 đóa hoa hồng đỏ, anh có biết nó có nghĩa gì không?” Nhìn hoa hồng, Lộ Cẩn vẫn hỏi những lời này.
“Anh không tìm hiểu, ông chủ tiệm bán hoa hỏi anh muốn mấy đóa, anh nói mua bó vừa cầm, mười một đóa, không nhiều không ít, vừa đủ.”
Cầm vừa thì vừa nhưng có phải tùy tiện quá rồi không? Thua thiệt cho cô chỉ vì bó hoa mà vui vẻ lâu như vậy, xem kìa, nam thần lạnh lùng cũng chẳng qua là đang quyến rũ mà thôi!
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!