Bạc lão phu nhân buông điện thoại, cười chà xát tay, quay đầu nói với Lai Dung bên cạnh: "Đi, gọi điện thoại cho thiếu gia. Bảo nó trở về bồi ta ăn cơm tối."
"Dạ, lão phu nhân."
Lai Dung cười lên tiếng, xoay người cười tủm tỉm rời đi.
Bởi vì muốn đi gặp người khác nên xuất phát từ lễ phép, Thẩm Phồn Tinh vẫn thay đổi quần áo.
Chẳng qua là, quần áo Thanh Tri chuẩn bị thì mới, nhưng ở nhiều ngày như vậy ở bệnh viện, cô lại chưa có tắm rửa sạch sẽ một lần.
Ý thức được vấn đề này, Thẩm Phồn Tinh hơi nhíu nhíu mày.
Đang do dự thì cửa phòng bị gõ vang.
"Thẩm tiểu thư, lão phu nhân để tôi tới đón cô."
"Được, chờ một lát!" Thẩm Phồn Tinh hành động nhanh hơn.
*
Thẩm Phồn Tinh trực tiếp đi theo Du Tùng tới nơi lúc trước gặp được lão phu nhân.
Chỗ hàng rào có một cánh cửa nhưng trước kia cô lại không có chú ý.
Du Tùng mở cửa để cô đi qua trước.
Thẩm Phồn Tinh có chút kinh ngạc khi nhìn thấy không gian bị ngăn cách bởi hàng rào dọc theo công viên bệnh viện.
Cây cối cao to quây quanh khoảng sân rộng lớn, cây xanh được cắt tỉa gọn gàng, các loại hoa cỏ được trồng ngay ngắn, trật tự.
Tuy Thẩm Phồn Tinh không hiểu lắm về nghệ thuật làm vườn nhưng cách bố trí vừa đa dạng lại không rườm rà này, nhìn qua liền biết là xuất ra từ tay của người làm vườn cao cấp.
Nơi này đơn điệu nhưng lại vô cùng tinh xảo.
"Lão phu nhân ở nơi này sao?"
"Đúng vậy, Thẩm tiểu thư."
Thẩm Phồn Tinh không khỏi xoay người, nhìn thoáng qua phía sau. Rõ ràng không quá xa tòa nhà lớn trong bệnh viện vậy mà bây giờ chỉ có thể từ trong rừng thông qua khe hở nhìn thấy một chút.
"Đây là lối tắt. Lão phu nhân ngại cô đơn nên cho người làm một cánh cửa ở chỗ này, thỉnh thoảng sẽ vào công viên trong bệnh viện cùng mọi người nói chuyện."
Đi theo lối mòn giữa rừng, Du Tùng vừa giải thích vừa dẫn người về biệt thự.
Nhiều năm như vậy, chưa có ai đối xử thân thiện như thế với cô.
Ngược lại, điều cô phải đối mặt nhiều nhất chính là sự chán ghét, khinh thường của mọi người khi biết cô là đại tiểu thư Thẩm gia.
"Nói cho bà nghe, cháu vì cái gì mà nhập viện?"
Biểu cảm của Thẩm Phồn Tinh bỗng chốc cứng đờ.
"..........Không có gì, không cẩn thận.........."
Bạc lão phu nhân nắm chặt tay cô.
"Sao không nói thật? Bé con?"
Mi dài run rẩy dữ dội, nơi mềm mại nhất trong lòng Thẩm Phồn Tinh bị chạm vào, đau đớn.
Cô quay đầu, thần sắc đạm mạc nhìn ra ngoài cửa sổ, thanh âm lành lạnh chua xót.
"Nói.......cũng chẳng ai tin." Nếu đã biết kết quả, cần gì phải ôm chờ mong.
"Đứa nhỏ ngốc, suy nghĩ của cháu quá cố chấp. Cháu giam chính mình vào một cái vòng cố định, tiếp xúc trước sau cũng chỉ có mấy người như vậy. Cháu phải nhảy khỏi đó đi, một nơi dơ bẩn như thế, tại sao còn lưu luyến?"
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!