Thẩm Phồn Tinh ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt tràn ngập thất vọng của Tô Hằng.
"Thiên Nhu nói, là tại em ấy không cầm chắc cốc nước trong tay. Tất cả là lỗi của em ấy. Em ấy thay cô giải thích. Vậy mà, cô ở đây vẫn còn trốn tránh trách nhiệm. Phồn Tinh, cô không nên biến thành như vậy."
Thẩm Phồn Tinh nhìn anh ta thật lâu, đôi mắt từ khiếp sợ chuyển đến thất vọng rồi lạnh nhạt.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe môi khẽ nhếch thành một đường con trong trẻo, cười lạnh lùng.
Nụ cười nhẹ như sương mù đầy châm chọc.
"Tô Hằng, chúng ta quen biết được bao nhiêu năm rồi?"
Tô Hằng ngừng một chút mới nói: "Tám năm."
"A....." Thẩm Phồn Tinh cười.
Tám năm rồi sao!
Khoảng thời gian tám năm, cô chưa từng nghĩ tới.
Sự tin tưởng của Tô Hằng với cô thì ra lại yếu ớt đến thế. Còn không chịu nổi một kích.
Loại đàn ông như vậy, Thẩm Phồn Tinh cô, không cần!
Cô đứng lên, lạnh lùng nhìn anh ta.
"Tô Hằng, chúng ta giải trừ hôn ước đi."
Thanh âm trong trẻo, lạnh lùng đầy dứt khoát, âm điệu mạnh mẽ không có chút nhường bước nào.
Đáy mắt Tô Hằng ánh lên vẻ khiếp sợ.
"Tại sao lại là vẻ mặt này? Từ khoảnh khắc anh cứu Thẩm Thiên Nhu, thậm chí sớm hơn nữa, chẳng phải đã sớm đưa ra quyết định rõ ràng rồi sao?"
Tô Hằng sửng sốt hồi lâu. Anh ta nhìn Thẩm Phồn Tinh bằng ánh mắt phức tạp. Nhưng trong chốc lát, chỉ còn lại giải thoát."
"Phồn Tinh, có lẽ tách nhau ra là sự lựa chọn đúng đắn. Nếu cứ tiếp tục như vậy, anh sợ sẽ vì bảo vệ Thiên Nhu mà tổn thương em càng nhiều."