TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
"Sao lại xin lỗi?" Dịch Trần Lương thắc mắc.
"À thì, lúc đổi chỗ không đợi cậu về mà đã dọn đi mất, một câu cũng không nói với cậu." Vân Phương giúp cậu lấy tuyết trên tóc xuống, "Lúc đó trong đầu tôi rất rối."
"Tao cũng… rất rối." Dịch Trần Lương nhăn mày, "Dù gì vừa mới mặt dày tỏ tình đã lập tức thất tình."
Vân Phương: "..."
Vân Phương lựa chọn nhảy qua cái đề tài nguy hiểm này.
*
Dịch Trần Lương thu dọn nhà cửa rất sạch sẽ, chỉ có điều đồ đạc trong nhà quá ít nên nhìn căn phòng có vẻ khá trống trải.
Vân Phương thấy cái sô pha kia bất giác nhớ đến sự kiện hoang đường nửa tháng trước, rất nhanh đã dời mắt.
Theo lý thuyết, đêm giao thừa hẳn phải ăn sủi cảo nhưng vật dụng trong phòng bếp của Dịch Trần Lương thật sự rất thiếu thốn.
Mà bên ngoài tuyết càng rơi càng lớn, không thể ra ngoài mua thức ăn được.
"Tối nay không định về nhà ăn cơm à?" Dịch Trần Lương vào phòng ngủ thay quần áo, mang dép lê đi vào bếp.
"Ba đi công tác, mẹ sang nhà bà ngoại thăm bệnh, buổi tối trong nhà không có ai." Vân Phương quay đầu nhìn bộ đồ cậu đang mặc nhăn mày nói, "Không thấy lạnh?"
Bên trên Dịch Trần Lương mặc một cái áo hoodie màu xám mỏng, phía dưới mặc quần ngủ dài rộng rãi, chân trần xỏ dép lê, nhìn y như style vào xuân hè.
"Có máy sưởi, mặc nhiều nóng." Dịch Trần Lương theo thói quen định lấy thuốc lá trong túi.
Nửa chừng đối diện với ánh mắt của Vân Phương, thấy anh lấy viên kẹo mạch nha trong túi nilon ra đặt lên thớt, dùng một cú đấm nát bấy.
Dịch Trần Lương thấy thế, nhặt một miếng bỏ vào miệng nhai rôm rốp, hỏi Vân Phương: "Ăn không?"
"Ăn." Vân Phương đang rửa rau, trên tay dính đầy nước, tự giác mở miệng, ý bảo cậu ném vào.
Dịch Trần Lương lấy một miếng lớn ném vào miệng anh, ngón tay dính hạt mè, thuận một đường li3m xuống, Vân Phương nhìn thấy mí mắt không tự chủ giật giật.
"Li3m cái gì mà li3m, rửa sạch!" Vân Phương dời mắt, cầm con dao xắt rau trên thớt, tư thế ai nhìn không biết cứ nghĩ rằng anh đang băm ngón tay mình.
"Dịch Trần Lương không hiểu nỗi mà nhìn anh, "Mày mãn kinh hả?"
"..." Vân Phương ném phang con dao xuống thớt, âm u quay đầu nhìn chằm chằm cậu, "Nào, nói lại lần nữa."
Tức khắc, Dịch Trần Lương xách túi kẹo mạch nha bỏ chạy.
Nguyên liệu trong bếp có hạn, Vân Phương dùng tài nấu nướng cả một đời làm được hai món canh bí đao và ớt chuông xào trứng.
Chờ đến khi anh bưng đồ ăn ra, Dịch Trần Lương đã nằm trên sô pha ngủ mất.
Vân Phương thấy cậu mặc mỏng như vậy cũng cảm thấy lạnh, bước đến đánh một cái lên mông cậu, "Dậy ăn rồi ngủ tiếp."
Dịch Trần Lương hoảng hốt, từ trên sô pha giật bắn lên, cả đầu đụng trúng cằm Vân Phương, đau đến mức oai oái một tiếng.
Vân Phương che cằm đau đến nỗi chảy mồ hôi, "Cậu có sao không?"
Dịch Trần Lương ôm đầu hít khí, Vân Phương lo lắng đụng phải vết thương trên đầu cậu, anh vạch tóc cậu nhìn thoáng qua, "Đụng trúng băng gạt rồi(*)."
(*)撞了个包, không hiểu nữa, ai rõ nghĩa thì nói mình sửa nhé
Cơn đau qua đi, Dịch Trần Lương nhanh chóng bình tĩnh lại.
Vừa mới ngẩng đầu lên vô tình đối mặt rất gần với Vân Phương, tay Vân Phương còn đang gác trên đầu cậu.
"Không có gì." Dịch Trần Lương đánh tay anh ra, hắng giọng nói: "Ăn cơm."
Tài nghệ nấu nướng của anh chỉ ở mức trung bình, thức ăn làm ra không thể nói là quá ngon nhưng ít nhiều cũng có thể cho vào miệng.
Dịch Trần Lương húp hơn nửa chén canh bí đao, gắp hai miếng trứng trong đ ĩa ớt chuông, đũa thì kẹp cả trứng cùng ớt chuông, nhưng chỉ ăn mỗi trứng gà còn ớt chuông bị bỏ lại trong chén.
"Quên mất cậu không ăn ớt chuông." Vân Phương kẹp ớt chuông vào trong chén mình, "Cậu mua nó làm gì?"
"Ớt chuông cắt sợi nhìn khá đẹp(*)." Dịch Trần Lương thấy anh mặt không biến sắc bỏ hai miếng ớt chuông vào miệng, "Mày ăn được?"
(*)炒土豆丝放上好看, gg dịch là khoai tây, qt cũng để là khoai tây ;-;
"Đói muốn chết thì cái gì mà chả ăn được." Vân Phương cười nói.
"Ở trại giáo dưỡng?" Dịch Trần Lương nhớ trước đây anh đã từng nói qua, nhíu mày, "Là vì Vương Hữu Vi?"
"Không liên quan mấy với việc ở trại giáo dưỡng." Vân Phương dừng một chút, "Nhưng mà lý do vào trại giáo dưỡng đúng là vì lỡ tay giết Vương Hữu Vi."
Dịch Trần Lương buông đũa, "Bị phán mấy năm?"
"Chưa đầy mười sáu tuổi, còn do không cố ý giết người, 5 năm." Vân Phương cúi đầu ăn cơm, "Hỏi mấy này làm gì?"
Dịch Trần Lương chỉ cảm thấy đầu lưỡi mình đắng ngắt, "Nếu không có mày, giờ này tao cũng đang ở trong đấy."
Vân Phương mỉm cười, "Này, không phải còn tôi ở đây sao."
Dịch Trần Lương không rõ trong lòng mình bây giờ có cảm giác gì.
Cảnh tượng hỗn loạn trong con hẻm nhỏ vào mấy tháng trước thay nhau lướt qua, cuối cùng dừng lại trên bàn tay nắm chặt lấy lưỡi dao sắc bén.
Cậu không biết mình nên thấy may mắn hay đau khổ.
Người ngồi đối diện nói cười vân đạm phong khinh(*), nhưng ở trong thế giới của cậu, không một ai có thể không màng sống chết thay cậu ngăn một dao kia cả.
(*)thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hững trôi.
(Vườn hoa của Bạch Trà)
Cậu đã từng sợ hãi bao nhiêu, người đối diện cũng từng trải qua hết thảy.
"Xin lỗi." Dịch Trần Lương nhìn anh, trái tim như bị ai bóp mạnh, vừa đau vừa đắng chát.
"Sao tự nhiên lại xin lỗi?" Vân Phương buồn cười nhìn cậu, "Cũng đâu phải lỗi của cậu."
"Nếu người quay về quá khứ là tao thì tốt rồi." Dịch Trần Lương mím môi, "Đến lượt tao cứu mày."
Vân Phương ngẩn người, cảm thấy trái tim mềm nhũn ra, một lúc sau mới cười nói, "Đối với tôi mà nói mọi chuyện đã qua cả rồi."
Lần đầu tiên Dịch Trần Lương cảm thấy anh khi cười rộ lên chói mắt đến vậy, chói mắt đến mức làm người khác vô cớ thấy đau lòng.
Dịch Trần Lương ở trước mắt chỉ sống đến năm 35 tuổi nhưng so với chính cậu không biết đã phải chịu bao nhiêu khổ, chịu bao nhiêu tội mới có thể đến đi đến trước mặt cậu.
Vì thế, Dịch Trần Lương vươn tay, xoa tóc anh, vẻ mặt nghiêm túc nói, "Không sao hết, sau này đến lượt tao bảo vệ mày."
Vân Phương đột ngột bị cậu xoa đầu, cả người ngây ra, sau đó chợt cười, "Đây là lần đầu tiên có người nói muốn bảo vệ tôi đấy, vậy mà là từ lời của một đứa trẻ."
"Không phải ai khác, mà là Dịch Trần Lương." Dịch Trần Lương nghiêm túc sửa lại.
Sẵn tiện ý vị sâu xa đánh giá anh một vòng, "Hơn nữa bây giờ mày cũng chỉ là một thằng nhóc."
Vân Phương: "...!Ăn cơm của mình đi!"
Cơm nước xong xuôi bên ngoài trời cũng đã hoàn toàn tối đen, nhưng tuyết vẫn ngày càng lớn.
Vân Phương ngồi trong phòng khách nghe điện thoại của Đường Ý.
Dịch Trần Lương rửa chén trong bếp, chờ lúc rửa xong ra ngoài cuộc gọi của Vân Phương vẫn chưa kết thúc.
Thấy thế cậu liền vào phòng ngủ trước.
Vân Phương hỏi Đường Ý tình huống bên kia, sau đó trình bày buổi tối mình ăn gì, cuối cùng nghe Đường Ý dặn dò vài chuyện phải làm mới có thể kết thúc cuộc gọi.
Anh đi đến cửa phòng ngủ, thấy Dịch Trần Lương nửa thân trên chôn trong tủ quần áo, cũng tò mò đi vào xem sao, "Tìm cái gì đấy?"
Dịch Trần Lương từ chỗ sâu nhất trong tủ lấy ra được một bộ đồ ngủ bằng nhung đưa cho anh, "Tìm quần áo cho mày mặc."
Vân Phương- người không tính ngủ lại: "...à"
Hiện tại bọn họ sống ở hai toà nhà đối diện, đi qua đi lại không quá năm phút.
Nhưng bây giờ nói phải đi, Dịch Trần Lương đã lấy áo ngủ ném vào tay mình, nếu nói ra thì thật không thích hợp.
Phòng thuê chỉ có một phòng có một giường đôi 1 mét rưỡi, không còn phòng ngủ khác.
Mà hiển nhiên Dịch Trần Lương không có ý bắt anh ngủ sô pha hay ngủ dưới sàn.
Bạn đang đọc bộ truyện Đúng Thời Điểm tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đúng Thời Điểm, truyện Đúng Thời Điểm , đọc truyện Đúng Thời Điểm full , Đúng Thời Điểm full , Đúng Thời Điểm chương mới