TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN

Dưới Bầu Trời Xanh Thẫm

Chương 13:


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Phòng ngủ của Lan Chi, cô nằm trằn trọc thao thức suy nghĩ:

Hôm nay bọn người đó không giống bọn người hôm trước đuổi theo mình, mà dạo này người đuổi bắt mình càng nhiều. Mình phải làm sao? Còn người cứu mình? Trong ký ức của mình thật sự quá mờ nhạt làm sao tìm được người đó.

Lan Chi cứ nằm đó suy nghĩ rồi cũng ngủ thiếp đi. Khung cảnh thành phố chìm vào màn đêm tĩnh mịch. Có một người thần bí cứ ẩn nấp phía sau bóng tôi uống một ly rượu vang, xem báo cáo và cười cợt:

Thêm một thời gian nữa thì cuộc chơi sẽ chính thức bắt đầu. Nhưng mà các người sẽ lần lượt game over thôi, các người sẽ nếm đủ các chuyện hạnh phúc và đau thương rồi đến lúc trả giá cho chuyện mình làm. Thú vị đấy.

Trên màn hình là tất cả các hoạt động của Lan Chi, anh chàng đó nhìn hình mà toan tính suy nghĩ thêm:

Đúng là một con cờ tốt! Bắt đầu từ cô ta vậy.

Buổi sáng của một ngày chủ nhật thật đẹp, Lan Chi đang chải tóc và cột tóc lại, mặc quần jean và áo sơ mi đơn giản, mang đôi giày thể thao, rồi đeo túi vào đi qua gõ cửa phòng Uyển Nhi:

Uyển Nhi ơi! Đi thôi.

Bên trong vọng ra:

Chờ mình một chút!

Lan Chi nôn nóng hối hả:

Nhanh đi nè!

Uyển Nhi vẫn phong cách quần jean rách, áo thun bên trong bên ngoài áo sơ mi rộng, giày thể thao bước ra:

Từ từ! Bạn gấp hơn mình đấy.

Lan Chi cười:

Thì mình muốn tranh thủ đến sớm.

Uyển Nhi cười nói thêm:

Lát nữa mình đi lấy quà bánh của mạnh thường quân gửi rồi phát cho bọn trẻ. Nay mình đi xe buýt nha.

Okay!

Dạo này thấy Lan Chi thành thường dân rồi nhìn không quen tí nào.

Gì mà thường dân.

Uyển Nhi cười giòn tan:

Thôi mình đi nè!

Hai cô gái tung tăng vui đùa đi lên xe buýt chạy thẳng đến khu lấy đồ và mang đến cho bọn trẻ ở nhà thờ ngoại thành tách biệt với khu vực trung tâm đô thị, Lan Chi vui vẻ bước xuống xe cùng với Uyển Nhi tay xách đồ lềnh kềnh vừa bước vào bọn trẻ đã hét lên:

Chị Uyển Nhi, chị Uyển Nhi đến rồi! Sơ ơi chị Uyển Nhi đến.

Rồi bọn trẻ hồn nhiên chạy ùa đến, Uyển Nhi với Lan Chi vui mừng chào bọn trẻ, Uyển Nhi lên tiếng:

Từ từ nào! Hôm nay chị Uyển Nhi có mang quà tới cho tụi em nè. Bé Thảo em mang chia cho các bạn đi.

Dạ!

Vị ma sơ có tuổi bước ra chào Uyển Nhi:

Uả! Sao dạo này sơ không thấy con đến!

Uyển Nhi vui cười cặp tay vị ma sơ nhõng nhẽo:

Sơ biết con bận mà. À! Sơ này hôm nay con dẫn bạn con theo, Lan Chi, đây là vị sơ Hồng mà mình nói với bạn đó.

Lan Chi vui vẻ gật đầu chào vị sơ già, nhưng cô không ngờ đây là nơi mà năm xưa mẹ cô được nhận nuôi ở đây và vị sơ này là người chăm sóc mẹ cô, nhìn thấy cô có đôi mắt rất giống với người mà sơ biết nên hơi bất ngờ, thất thần khi Lan Chi chào hỏi:

Dạ con chào sơ! Con là Lan Chi.

Vị ma sơ già im lặng, suy nghĩ Lan Chi nhìn Uyển Nhi rồi Uyển Nhi gọi:

Sơ ơi! Sơ có sao không.

Chợt tỉnh lại sơ chỉ cười và bảo:

Ừ! Chào con. Thôi hai đứa đi dạo xung quanh đi. Bọn trẻ cứ mong con mãi. Công việc sơ còn đang bỏ dở nói chuyện với hai đứa sau nha.

Hai cô gái cười vui vẻ đồng thanh nói:

Dạ!

Vị ma sơ suy nghĩ trong đầu: ”con bé! Con bé có đôi mắt y như Lan Hương. Không lẽ…”

Vị sơ già này cũng là người biết hết quá khứ của mẹ Lan Chi, bà lại dùng thao tác cử chỉ của người trong đạo để xin chúa ban phước lành:

Lạy Chúa! Amen. Mong mọi việc bình an.

Lan Chi đi dạo với Uyển Nhi và hỏi thăm:

Nhi này! Sao Nhi biết được chỗ này vậy? Chỗ này khá yên bình, lại đẹp nữa! Mình rất thích.

Bạn đang đọc bộ truyện Dưới Bầu Trời Xanh Thẫm tại truyen35.shop

Uyển Nhi tiến về phía trước rồi đi ngược để đối diện với Lan Chi và cười nói:

Cũng lâu rồi cũng không biết sao mình lại đến được đây, nhưng mà nhìn mấy đứa trẻ thật là tội nghiệp. Mình thích tạo ra giá trị cho cộng đồng. Sau này Lan Chi cũng nên đến đây khi rảnh rỗi.

Tất nhiên rồi! Yên tâm đi mình sẽ ghé đây thường xuyên.

Cả hai đi xung quanh nhà thờ và vô tình nghe được một tiếng đàn guitar đang phát ra từ một khán phòng, đang vừa đàn vừa hát cho bọn trẻ nghe, anh đang dạy hát và tập hát cho các em yêu thích âm nhạc, bài hát của Trịnh Công Sơn “Mưa Hồng”:

Trời ươm nắng cho mây hồng

Mây qua mau em nghiêng sầu

Còn mưa xuống như hôm nào em đến thăm, mây âm thầm mang gió lên.

Người ngồi đó trông mưa nguồn

Ôi yêu thương nghe đã buồn

Ngoài kia lá như vẫn xanh...

Lan Chi đứng ngoài nghe thanh âm tình tứ và nhìn dáng vẻ của anh chàng đang mê đắm trong bài nhạc tình, đột nhiên có một cậu bé mắt tròn xoe, tinh nghịch kêu lên:

Ah! Anh Nguyên Phong ới có hai chị đang nhìn anh kìa!

Nguyên Phong ngưng phím đàn và nhìn ra phía ngoài, một sự tình cờ hay là do duyên phận sắp đặt anh lại nhìn thấy cô gái mà anh luôn mong chờ gặp lại, lần này anh lại bắt gặp ánh mắt ấy, ánh mắt khiến anh dao động, khiến cho bên trong anh nhịp tim, nhịp thở đã không còn nghe sự điều khiển của chính anh, anh quyết định sẽ không bỏ lỡ duyên phận này nữa mà chào hỏi với cô gái này. Lan Chi hơi ngượng ngùng vì anh chàng cứ nhìn cô không chớp mắt, Uyển Nhi phá tan bầu không khí:

Chào Anh! Anh là...

Sự ngập ngừng của Uyển Nhi khi cô chưa bao giờ gặp anh chàng này ở đây, cậu nhóc Khang đang cười ngặt nghẽo mắt to tròn nói với Uyển Nhi và Lan Chi:

Anh Nguyên Phong đã đến đây được vài lần rối, gần đây chị không đến thăm tụi em nên không gặp anh ấy đó.

Nguyên Phong đứng dậy cười và tự giới thiệu:

Xin chào hai cô. Tôi là Nguyên Phong.

Uyển Nhi cười và chìa tay ra bắt tay với anh:

Tôi là Uyển Nhi, hân hạnh được biết anh.

Lan Chi cười nhẹ nhàng:

Tôi là Lan Chi, lúc nãy nghe được bài hát anh hát và đàn rất hay.

Nguyên Phong bắt tay với Lan Chi và cười nói:

Cảm ơn cô! Chỉ là văn nghệ cho vui thôi.

Tụi nhỏ thì gào lên:

Tụi em ra ngoài chơi chút nhé.

Uyển Nhi chạy theo:

Này! Cho chị theo với. À! Lan Chi nói chuyện đi nhé! Mình ra ngoài chơi với tụi nhỏ.

Lan Chi gật đầu và nói nhỏ nhẹ:

Ừ! Bạn ra ngoài trước đi. Lát mình ra.

Bây giờ trong khán phòng còn lại hai con người đầy ắp những khát khao, những ngại ngùng bối rối. Một bên luôn mỏi mắt đi tìm ân nhân của mình nhưng không hề nhận ra người đang đứng trước mặt mình, lại chính là người mình đang tìm kiếm suốt thời gian qua, một bên thì thâm trầm dù đã nhận ra người trước mặt mình là người mà gần đây ngày nhớ đêm mong thì trong lòng lưỡng lự nên hay không nên nói ra, những luồng suy nghĩ cứ đan xen nhau, nam thì không muốn nói ra, nữ thì vô tình không hề biết gì. Không khí im lặng đột nhiên được phá tan khi Lan Chi bất ngờ chủ động hỏi trước:

Anh Nguyên Phong hay đến đây à?

Nguyên Phong cầm cây đàn bỏ vào túi da bảo vệ và vác lên vai cười:

Uhm! Chắc cũng được vài tháng, chủ nhật tôi thường đến đây. Khi đến đây tôi thấy mình khá bình yên. Nào! Chúng ta đi dạo một chút đi.

Lan Chi cười tươi nói:

Đây là lần đầu tôi đến đây, tôi cũng thích làm những việc có ý nghĩa như vậy, nhìn bọn trẻ thấy thật đáng yêu.

Uhm! Hôm nay tôi mang cho mấy đứa một ít sách! Phần lớn ở đây là trẻ mồ côi! Tội nghiệp, sinh ra đã gặp nhiều nỗi bất hạnh, thiếu thốn tình cảm gia đình lẫn vật chất. Mình giúp được gì thì chia sẻ cho tụi nhỏ cảm thấy ấm áp.

Lan Chi nhìn anh chàng cười và trong lòng cảm thấy gần gũi ấm áp, khác hẳn cảm giác khi đứng cạnh Bách Lâm, cô lại gật đầu và nói thêm:

Tôi hiểu mà! Tôi cũng có suy nghĩ giống anh.

Lan Chi và Nguyên Phong đi dạo xung quanh nói chuyện vui vẻ, Uyển Nhi đứng phía xa nhìn thấy suy nghĩ:

Anh chàng này nhìn quen quá! Đã gặp ở đâu rồi nhỉ?

Nguyên Phong hỏi Lan Chi về công việc:

Lan Chi này! Hiện tại cô đang làm công việc gì?

Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Dưới Bầu Trời Xanh Thẫm, truyện Dưới Bầu Trời Xanh Thẫm , đọc truyện Dưới Bầu Trời Xanh Thẫm full , Dưới Bầu Trời Xanh Thẫm full , Dưới Bầu Trời Xanh Thẫm chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top