Một chiếc xe ô tô lướt qua xe của Lan Chi và Nguyên Phong, người phụ nữ trong xe trầm mặc vô cảm ra khỏi nhà thờ, trên mặt thờ ơ, đeo kính râm, tâm trạng rối bời.
Đúng lúc Nguyên Phong chạy thẳng vào khuôn viên gửi xe, hai người nhẹ nhàng đối xử chừng mực, Lan Chi đưa nón bảo hiểm cho Nguyên Phong cất và chậm rãi bước tới đám trẻ đang ngồi ở bãi cỏ, thằng nhóc Khang nó lại nhanh mồm mép hét lên:
Chị! Chị đến rồi, à hôm nay có chuyện lạ nè. Hai anh chị...
Nguyên Phong nhìn vào mắt cậu bé hỏi đùa:
Chuyện lạ gì? Hai anh chị làm sao?
Thằng nhóc nó thông minh trước tuổi nó lại bày trò:
Thôi! Em không nói đâu. Từ từ anh biết.
Rồi nó khoe ra rả là hôm nay nó được cho cái này cái kia, lũ trẻ bày trò chơi trồng cây, Lan Chi nhìn Nguyên Phong rồi nói:
Chúng ta trồng cây với tụi nhỏ một chút đi.
Được.
Thế là mỗi người một việc, trồng cây, đào xới, tiếng cười giòn tan, rượt đuổi rồi dùng vòi xịt tưới nước xịt nước ướt người, bọn nhỏ lại nghịch ngợm đẩy hai người lớn lại với nhau, rồi tụi nó xịt nước phun mưa. Cả hai ướt hết, cả hai chạm mặt nhau. Trong giây phút có phần lãng mạn đó, Lan Chi cảm nhận được trái tim mình hình như có phẩn lỗi nhịp, từng nhịp, từng nhịp rung động nhanh hơn bình thường, tâm trạng có phần dao động, mặt có chút đỏ ngượng ngùng.
Nguyên Phong phát hiện ra đôi mắt mình lại đặt vào trong đôi mắt kia hình ảnh cô gái tương phản dưới những tia nước đang tung tóe phun ra, gương mặt trong sáng và thanh thuần quá, trong lòng hoài nghi, tâm tư lúc này thật sự không biết như thế nào, trong đầu thì lại trống rỗng, sạch bong không một chút ý tứ, không câu từ gì thốt ra được. Nguyên Phong nghĩ thầm:
Loại cảm giác này!... Cảm giác này là gì? Không lẽ mình…
Lan Chi thì thậm chí không suy nghĩ được gì nữa, cô muốn bước ra khỏi những tia nước đang được phun tung tóe trắng xóa kia tựa như một màn mưa nhạt nhòa rũ xuống hai gương mặt hài hòa kia, muốn chạy ra khỏi tầm mắt của người đàn ông đứng trước mặt, lý trí muốn trốn chạy, nhưng tại sao trái tim này, trái tim này nó cứ như muốn nhảy loạn lên? Tại sao hai chân không bước đi được, mềm nhũn ra, ngày đó khi nhìn vào Huy Tường người đàn ông đầu tiên cô yêu cũng không có tâm trạng này. Tâm trạng này là như thế nào?
Một vị sơ già bước ra thở dài:
Các con đang làm gì với hai anh chị vậy?
Lại là thằng nhóc Khang nhanh mồm:
Dạ tụi con đang trồng cây.
Trồng cây gì mà hai anh chị ướt hết rồi kìa.
Thằng nhóc nó lại cười híp mắt, mấy đứa khác nó nói thêm:
Dạ tụi con đang nghịch nước.
Vị sơ già chính là sơ Hồng nghiêm túc:
Lần sau không được như vậy nữa nghe. Tụi con giải tán đi.
Nói xong đám nhóc chạy ra khu khác chơi, lúc này hai người vẫn chưa khỏi rời mắt, tâm hồn như treo ngược ở nơi nào, trong khoảnh khắc đó họ chỉ còn lại thế giới hai người, vị sơ tằng hắng mấy tiếng mới tách được dòng suy nghĩ của họ, Lan Chi nhìn lại quần áo:
Ôi! Trời ạ! Mấy đứa nhỏ.
Vị sơ cười:
Thôi con vào cùng với ta, để ta lấy khăn lau cho. Còn Nguyên Phong nữa kìa cùng vào đi.
Nguyên Phong cười bước vào trong. Tâm trạng có chút hạnh phúc.
Sau khi lau khô và thay quần áo, tạm chờ quần áo khô, mặc một chiếc váy trắng do vị sơ đưa, tóc dài xõa ra, gương mặt vẫn sáng như ngọc ấy, nhìn xung quanh thì ở trong phòng, cô thấy một cây đàn vĩ cầm, tò mò, cô lấy ra xem, bất ngờ ngẫu hứng chơi một bài nhạc A Time for us. Và giai điệu này thu hút diệu kỳ, càng kéo đàn, càng khiến tâm trạng nó lạ thường. Sâu lắng, du dương khiến người nghe mê đắm, khiến người nghe thức tỉnh bên trong tâm hồn mình, đôi lúc cao trào và ma mị.
Từ nhỏ Lan Chi đã được học một số loại nhạc cụ cổ điển, và còn phải học rất nhiều thứ khác bởi vì gia đình cô ép học, cái đó giống như truyền thống chuẩn bị cho người thừa kế, ai cũng phải học để tranh tài, trong nhà chỉ có cô là có thể học được mấy thể loại nhạc này, nên rất được ưu ái và học gì cũng thành công, cái gì cũng biết, khiến người người ghen tị. Lúc nhỏ không hiểu sao mình lại bị nhiều người ghét, càng lớn cô càng hiểu rõ lý do, nên không dám phô trương tài năng của mình. Đôi lúc giả vờ để che dấu thực tài. Vì nếu cô cái gì cũng xuất sắc, sẽ không ai chơi với cô lúc đó trở thành cô độc, cho nên chấp nhận mình không biết một số thứ để sống một cách chan hòa với mọi người hơn.
Với lại Cô không hề biết rằng cây vĩ cầm đó là của mẹ cô, mẹ cô cũng biết chơi vĩ cầm và là một người chơi rất tuyệt vời, nhưng sau khi sinh cô ra, bà chưa chơi đàn lại bao giờ, cũng không nói cho cô biết, nói chung cô chỉ biết mẹ cô của hiện tại là người phụ nữ có một nỗi u uất khó nói thành lời nhưng không hề biết quá khứ hào hoa cũng đầy bi tráng của mẹ mình, cô cứ vô tư nắn nót từng phím đàn và hòa tan giai điệu du dương. Vị sơ già đứng nhìn, trong lòng suy nghĩ:
Dáng vẻ này! Bài hát này! Thật giống. Đã lâu rồi ta không thấy dáng vẻ này.
Nguyên Phong, lặng lẽ tựa vào cửa phòng đối diện. Lắng nghe thanh âm và trong lòng có phần hứng khởi, cho dù đó là một bài nhạc buồn nhưng anh lại thấy mình như trút bỏ gánh nặng. Anh nghĩ thầm:
Thì ra cũng có loại âm nhạc này! Khiến cho người ta lắng đọng. Lan Chi cảm ơn cô. Tôi dường như đã hiểu cảm giác lúc nãy là gì rồi. Từ nay tôi sẽ xếp quá khứ lại. Cô chính là người đem tôi ra khỏi cái quá khứ đau buồn đó, tôi đã ở cái hố đen đó đã quá lâu rồi. Đến lúc anh nên buông tay em ra rồi Jessica! Tôi sẽ theo đuổi cô. Lan Chi!
Nét mặt trầm tư của anh rơi vào mắt của vị ma sơ già, vị ma sơ vốn dĩ là người tứ đại giai không, nhưng nhìn vào biểu cảm có thể nhìn ra vấn đề, người chỉ cười và niệm chú:
Amen!
Một tiệm trà có tên Trầm trang trí nhẹ nhàng, phong cách của trà quán Nhật Bản, âm nhạc dịu dàng thoải mái, trong phòng riêng một người phụ nữ trung niên ngồi yên lặng, trầm tư. Một cánh cửa mở ra, nhẹ nhàng, bà ngẩng đầu lên nhìn và chào vẻ mặt nghiêm nghị pha chút lạnh lùng:
Cậu đến rồi à?
Bách Lâm rón rén bước đến ngồi vào đối diện với bà, anh có chút thắc mắc nhưng bà Lan Hương rót cho anh một ly trà hoa cúc và nhẹ nhàng nói:
Cậu dùng thử xem và cho tôi chút cảm nhận về loại trà này!
Bách Lâm ngạc nhiên, nhưng không từ chối anh nhận ly trà trước khi uống anh mỉm cười:
Cháu chào bác gái! Cháu ít khi uống trà, cũng không biết bình luận về trà, nhưng đối với ly trà này, chưa uống nhưng cháu thấy có mùi trà thanh thanh có mùi của hoa cúc nhẹ nhàng. Nếu uống vào chắc chắn mùi vị sẽ không tệ. Cháu xin phép uống.
Bà Lan Hương chăm chú nhìn anh, anh uống 1 ngụm và tiếp lời:
Vị trà thanh ngọt. Rất thơm và ngon ạ. Không biết như thế nào nhưng đây là lần thứ hai cháu được thưởng thức trà ngon như vậy.
Bà Lan Hương điềm tĩnh hỏi Bách Lâm một câu:
Cậu có biết tại sao tôi biết cậu và mối quan hệ của cậu với Lan Chi không? Cho dù con bé chưa bao giờ nhắc nó có người bạn như cậu.
Bách Lâm có chút ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh cười nhẹ nhàng và hỏi lại:
Cô ấy chưa từng nói gì về cháu sao?
Bà Lan Hương cười tao nhã:
Con bé nó luôn giấu kín, những thứ mà nó chưa chắc chắn nó sẽ không bao giờ phơi bày ra cho mọi người biết đâu. Nhưng tôi biết cậu Bách Lâm đây quen biết nó đã bảy năm rồi, năm đó cậu đột nhiên xuất hiện và làm quen với nó. Tôi là mẹ nó phải điều tra một chút về bạn bè nó rồi. Càng tìm hiểu về cậu thì tôi càng tin rằng cậu tiếp cận con bé ngoài việc làm bạn ra còn những mưu tính khác.
Bách Lâm thấp thỏm trong lòng: quả nhiên người lợi hại nhất không phải mấy người kia mà là bà ta
Bà Lan Hương lại hỏi:
Tôi nói có gì sai không nhỉ?
Bách Lâm từ tốn đặt tay lên bàn và nói:
Thú thật là bảy năm trước tình cờ quen biết Lan Chi, cháu chỉ muốn làm quen thôi ạ. Tuyệt đối không có ý gì khác. Sau này cháu mới biết là cô ấy là thiên kim của tập đoàn Ngô Thụy.
Cậu chắc chứ!
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!