Tan tầm buổi chiều, Uyển Nhi đang đi trên đường quẹo vào hẻm nhỏ để đi ăn thì vô tình một đám người ăn mặc hầm hố, xăm trổ, cô hơi bất ngờ:
Các anh muốn làm gì?
Đám lưu manh cười to:
Cô em! Khi nào trả tiền?
Uyển Nhi lo lắng:
Anh hai à! Anh cũng biết là em đang gặp khó khăn mà, ba mẹ em đang vất vả ngoài kia, em sẽ cố gắng trả anh sớm hơn. Nhưng mà tới 2 tỷ lận. Anh cho em chút thời gian.
Cả đám lại sấn tới:
Chút thời gian! Con ranh kia mày giỡn mặt với tao hả mậy?
Xong anh ta hung hăng tát một cái vào đầu, Uyển Nhi sợ quá lui ra vách tường đưa tay che lên đầu:
Anh đừng đánh em!
Con khốn này!
Tụi đàn em nhao nhao:
Anh hai! Hay là đưa cô ta vô cho chị hai xử lý nó đi, nó cũng có nhan sắc chắc khách cũng nhiều đó.
Ngon! Hay là mình đem nó đi test trước đi.
Nghe nó là thục nữ gì đấy, nhà báo gì nè.
Đập máy chụp hình nó đi
Uyển Nhi vô cùng hoảng sợ, đang hoảng loạn thì có người kêu lên:
Khoan đã!
Uyển Nhi ngước lên nhìn thì chợt thấy Bách Lâm, cô suy nghĩ:
Là anh ấy! Sao anh ấy ở đây?
Cả đám nhao nhao:
Sao chú em! Chuyện này không liên quan đến chú em. Anh đây lịch sự mời chú em ra chỗ khác chơi.
Bách Lâm chau mày, trên người đang mặc trang phục đi làm chiếc áo vest màu đen được cởi ra, bên trong còn lại là chiếc ghi lê caravat áo sơ mi trắng, mái tóc nâu bồng bềnh, vẻ ngoài ưu tú thư sinh của anh khiến mấy tên giang hồ cười thảm, xem thường anh ta, Bách Lâm bước đến trừng mắt:
Nếu tôi không đi thì sao? Cô ấy là bạn của tôi. Tôi không thể để bạn mình xảy ra chuyện gì được.
Từng lời anh nói khiến Uyển Nhi sững sờ, nhưng rất nhanh cô lại nói:
Bách Lâm, đây là chuyện riêng của gia đình tôi, tôi không muốn liên lụy anh.
Bách Lâm lắc đầu:
Không sao đâu. Chúng ta là bạn bè. Nếu tôi đã thấy nhất định sẽ giúp. Sao có chuyện gì, một đám đàn ông ăn hiếp một phụ nữ trong con hẻm nhỏ này vậy mà còn gọi là đại ca giang hồ gì.
Mày định làm anh hùng cứu mỹ nhân à, không phải tao đi ép nó, mày cũng biết cho vay như tụi tao cũng phải sống chứ. Tao cũng cho nó thời gian rồi, nhưng gia đình nó không có biết điều. Lại không biết chữ chết viết ra sao. Nên tao cho nó một bài học.
Cô ấy nợ bao nhiêu?
Bách Lâm hỏi khiến Uyển Nhi hơi bất ngờ:
Bách Lâm anh….
Tên đại ca nghe thì thú vị nhìn qua Uyển Nhi:
Chậc! Chậc! Mày có thằng bồ tốt đấy. Không nhiều đâu 2 tỷ thôi.
Bách Lâm móc trong túi ra tập chi phiếu ghi vào năm trăm triệu:
Đây là năm trăm triệu tôi gửi trước cho anh. Đây là danh thiếp của tôi. Sau này cần gì cứ gọi cho tôi.
Uyển Nhi nói:
Bách Lâm anh đừng...Uyển Nhi bị chặn lại bởi đám đàn em.
Tên đại ca cười:
Thôi được nhận tạm vậy 2 tháng sau mày mau chóng giải quyết đi. Không thì mày liệu hồn đó.
Tụi đàn em định đi thì Uyển Nhi gọi:
Trả máy ánh cho tôi.
Tên đại ca nhướng lên:
Trả cho nó đi.
Xong rồi tụi đàn em đi hết, Uyên Nhi ngồi xổm xuống khóc như mưa. Lúc này Bách Lâm bình thản đi đến chỗ Uyển Nhi rồi nói nhẹ nhàng:
Thôi hết chuyện rồi! Bây giờ đi uống nước rồi nói cho tôi nghe chuyện gì?
Hai người đi ra hẻm lên xe Uyển Nhi nhìn Bách Lâm khó hiểu, cô hỏi:
Số tiền lúc nãy.
Cô đừng lo lắng! Coi như cho cô mượn, hai tháng nữa tôi cho cô mượn thêm hết phần còn lại. Nhưng trước hết chúng ta cần nói chuyện. Cô là bạn Lan Chi cũng như bạn của tôi. Lúc này Lan Chi không tiện giúp tôi sẽ giúp cô.
Nhưng mà...tôi thật sự thấy ngại lắm.
Bách Lâm vừa lái xe vừa nói:
Đi theo tôi. Lát có gì nói sau.
Xe chạy trên đường trong xe tĩnh mịch.
Buổi tối, Lan Chi mới xuống cửa tòa nhà thì xe Nguyên Phong dừng ở trước, anh gọi điện cho cô, Lan Chi mở máy:
Alo!
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!