Sáng sớm tinh mơ trong bệnh viện vẫn nồng nặc mùi khử trùng, bà Lan Hương nhìn cô con gái không nỡ rời đi, nhắm mắt hít hơi thở vào trong, bà tiến lên vuốt tóc con gái rồi chuẩn bị bước ra ngoài bà định mua một chút thức ăn cho Lan Chi, chăm sóc một chút nữa rồi sẽ nói với Bách Lâm thuê người trông coi con gái, bà cần phải rời đi ngay vì không thể ở lại lâu được, vừa bước ra khỏi cửa bà thấy thấp thoáng bóng dáng quen thuộc, trông rõ lại thì chính là ông Hoàng Tùng, người xưa hiện hữu trước mặt, nhưng vì bà từng nói cả đời không gặp lại nên bà hoảng hốt vội vàng nép vào góc cửa. Ông Hoàng Tùng ung dung tiến vào khu vực phòng bệnh Lan Chi, đi thăm bệnh như thói quen, ông thấy phòng bệnh đặc biệt nên hỏi cô y tá:
Phòng bệnh này của ai?
Cô y tá nói nhẹ nhàng:
Dạ, bác Tùng ơi đây là phòng cô gái bị đâm hôm trước, một cô gái trẻ bị đâm giữa ban ngày trong tòa nhà ở quận 1.
Ông Hoàng Tùng ngạc nhiên:
Sao ban ngày mà bị đâm? Nguy hiểm gì không?
Không biết nữa. Nghe nói được bác sĩ Việt cấp cứu.
Ông Hoàng Tùng cười:
Ừ! Lát nữa bác sẽ gặp bác sĩ việt hỏi thăm tình hình.
Ông ngó qua phòng thì thấy cô bé quen thuộc, nên nói với y ta:
Đi trước đi, lát bác qua khu hồi sức sau.
Cô y tá rời đi, ông bước vào phòng, nhìn qua như ông dự đoán, nhìn cô gái có chút quen thuộc của quá khứ, có đôi lần ông nghĩ đây là phiên bản sao của người mà ông không thể nào quên. Đột nhiên Lan Chi tỉnh dậy nhìn vào ông, cô mỉm cười:
Chào bác! Bác nhớ cháu chứ?
Ông Hoàng Tùng nhận ra cô và cười:
Thật là...sao lại gặp cháu ở đây nữa rồi? Cháu thấy sao rồi?
Lan Chi sờ vào vết thương:
Dạ! Cũng tạm nhiều rồi ạ. Suýt đi chầu diêm vương.
Ông cười hiền từ hỏi:
Cháu không sợ gì à? Bị đâm giữa ban ngày nguy hiểm đấy
Lắc đầu, đôi mắt nhìn ông có phần thân thuộc:
Cháu nghĩ chắc hiểu lầm gì đó. Công an cũng đang điều tra. Chắc sớm sẽ có kết quả
Uh! Cháu ở một mình à?
Lúc này nhìn xung quanh thấy mẹ cô đã đi đâu, cũng không tiện nói nhiều nên cô gật đầu. Ông Hoàng Tùng định hỏi gì đó nhưng không hỏi, Lan Chi mới nói thêm:
Bác Tùng, lẽ ra hôm trước cháu cũng sẽ đến đây gặp bác một chút. Nhưng mà cháu không nghĩ là phải gặp bác trong tình cảnh này.
Ông Hoàng Tùng chợt hiểu trong sự kiện của Việt Hoàng có gặp cô về chuyện đấu thầu xây dựng đầu tư bệnh viện. Ông gật đầu cười:
Xem ra là phải để cháu khỏe lại rồi mình nói nhé.
Vâng ạ.
Trong góc lặng lẽ, bà Lan Hương có phần thất thần, bà không ngờ duyên phận thật là biết trêu người, tại sao con gái bà lại có phần thân thiết với ông Hoàng Tùng, trong lòng hoảng loạn không ngừng. Bà lo sợ những ân oán năm xưa một lần nữa được khơi dậy, bà không gặp lại ai, lặng lẽ im lặng rời đi. Bên trong phòng Lan Chi dáo dác tìm mẹ, cô lại thở dài:
Chắc là mẹ không tiện ở đây. Thôi không sao. Mình sẽ cố gắng khỏe lại. Đang suy nghĩ thì điện thoại Jack gọi đến:
Chắc không? Em làm anh và mọi người sợ hết hồn. Jack có vẻ sốt sắng.
Em cũng sợ chết đi thôi. Cười nhẹ nhàng qua điện thoại giảm tải căng thẳng.
Em nghỉ ngơi đi, chiều nay mọi người ở công ty muốn đến thăm em đó.
Phiền mọi người quá. À anh Thế Tâm đâu anh? Em có việc muốn hỏi?
Em gọi điện cho cậu ấy đi. Hôm nay anh có một chút việc cần xử lý không gặp cậu ta.
Dạ vâng!
Lúc này ngoài cửa, bà Lan Hương vội vã nhắn cho Lan Chi:
Con gái! Mẹ có việc phải đi, sẽ có người đến chăm sóc cho con. Mẹ không thể ở đây lâu được. Xin lỗi con gái.
Không sao đâu mẹ, vốn dĩ mẹ con mình phải hạn chế gặp mặt bây giờ, ngoại trừ 2 người bạn thân nhất của của con ở đây không ai biết con là ai. Mẹ cứ về Ngô Thụy đi. Con ổn. Con sẽ tự mình điều tra.
Con cẩn thận, mẹ sẽ điều tra cho.
Không cần đâu. À mẹ về nói với ba là con nhớ ba lắm. Chờ con một thời gian nữa con sẽ gọi cho ba.
Được!
Nói xong bà Lan Hương bước vội nhanh ra hành lang, ông Hoàng Tùng vô tình bước ra chợt thấy bóng dáng quen thuộc đang ẩn khuất phía sau nhiều người, ông chạy nhanh ra phía cuối hành lang tìm kiếm nhưng mà bệnh viện vốn dĩ đông người, hành lang lại rộng cơ bản chỉ thoáng qua không xác định được, ông dừng lại suy nghĩ:
Nhìn nhầm sao? Rồi thở dài đi qua một hành lang khác.
Ô tô ngoài cổng đậu sẵn chờ bà Lan Hương, bà vào xe lấy điện thoại nhắn tin cho Bách Lâm:
Cậu sắp xếp người trông chừng con bé giúp tôi, tôi có việc phải rời đi gấp.
Bách Lâm ngồi trong văn phòng xoay ghế, thâm trầm:
Bác gái trở về Ngô Thụy sao?
Ừ! Tôi sẽ điều tra xem coi chuyện gì xảy ra.
Vâng bây giờ cháu chuẩn bị vào bệnh viện đây.
Cảm ơn cậu. Chuyện tôi nói với cậu hôm trước chắc có lẽ sẽ phải thực hiện sớm hơn một chút.
Bách Lâm đôi mắt sáng lên:
Dạ! Vậy cháu mong tin của bác gái!
Cúp máy anh ngồi nhíu mày suy nghĩ:
Được! Coi như lần này có tiến triển.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!