Tại biệt thự Lý Gia, trong phòng khách ông Minh Đạt lặng lẽ quan sát Ngọc Diệp, cô đang ngồi xem tạp chí thời trang trên chiếc ghế sofa đối diện với ba mình, cô biết ba mình sẽ có chuyện hỏi han nên vừa cúi đầu vừa nói:
Ba có chuyện gì thì nói thẳng với con đi.
Bầu không khí trở nên căng thẳng, ông Minh Đạt lặng lẽ ưu trầm uống ngụm trà rồi đặt ly trên bàn ôn tồn nói:
Tại sao con lại từng bước xử lý các chú bác trong tập đoàn. Vừa rồi con vừa mới dọa cho bác Ngà khiến bác ấy nhập viện con có biết không?
Ngọc Diệp vẫn ung dung:
Ba à! Bao lâu nay ba dung túng làm lơ bác Ngà ăn xén bớt tiền vận chuyển vậy mà chưa đủ sao? gần đây bác ấy còn quá đáng hơn là ăn chia bên ngoài nhập hàng sai quy định. Con chỉ làm theo nguyên tắc thôi.
Ông Minh Đạt hơi buồn bã:
Con gái à! dù sao bác Ngà đi theo ba mấy chục năm rồi, con không đợi được lúc ba về hưu sao? Dù sao thì…
Vẻ ngập ngừng chưa nói được gì thì Ngọc Diệp buông cuốn tạp chí lên bàn hơi hờn giận:
Ba à! Con nói cho ba biết những người vô dụng như vậy con sẽ không giữ lại đâu, còn có Bác Huy, cô Ngân, Bác Vinh….ai cũng sẽ lần lượt chịu trách nhiệm.
Ông lại càng thấy đứa con gái mình có phần hung hăng thật giống ông hồi còn trẻ, chỉ có điều cô ta còn quyết đoán hơn ông:
Tại sao con làm như vậy, bọn họ đều theo ba đã lâu. Con không nể mặt họ thì cũng nể mặt ba chứ?
Ngọc Diệp lắc đầu:
Ba à! Con thấy ba đừng lo chuyện này. Sau lưng ba họ làm không ít việc đâu. Ba cứ để con, dù ba giận con cũng được con quyết tâm cho họ về nhà an dưỡng sớm.
Không thỏa hiệp được gì nên ông chỉ ưu trầm uống trà rồi thản nhiên nói:
Ba biết! Con muốn làm thì cũng phải nói với ba trước một tiếng chứ! Sao con lại kết hợp với Huy Tường…
Ngọc Diệp tiếp tục tranh cãi bướng bỉnh:
Ba vẫn cái tính cả nể đó, sớm muộn không xử lý thì tập đoàn rơi vào tay họ thì lúc đó làm sao?
Con e rằng chỉ mình ba nghĩ họ trung thành với ba thôi. Con thì không. Con không nói với ba nữa, con ra ngoài đây.
Nói xong Ngọc Diệp lên lầu lấy túi xách mặc chiếc Jean đen và áo sơ mi đỏ lái xe đi ra khỏi nhà. Cô vừa chạy vừa tức giận ba cô, tâm trạng khó chịu cô dừng lại trên đường sau đó rẽ vào đường đến nhà Nguyên Phong.
Lúc này Thế Tâm đang chạy chiếc xe moto dừng lại bên bờ sông nhìn ra phía xa toàn là tòa nhà sáng đèn, anh đốt điếu thuốc lên và suy nghĩ. Đột nhiên anh nhớ đến có việc phải làm nên đã leo lên xe và chạy đi. Khói bay nhè nhẹ.
Ngọc Diệp đi gần đến cổng biệt thự nhưng cô lại đang suy nghĩ nên vào hay không thì, xe Nguyên Bảo đi về, anh dừng lại mở xe xuống hỏi han:
Kelly hả? Sao em không vào nhà?
Ngọc Diệp nhìn anh vẻ thâm tình:
Em đang định vào đó chứ?
Uh! Em vào đi, chắc mẹ anh mong em lắm ấy!
Anh Nguyên Phong có ở nhà không?
Anh nghĩ hôm nay nó không về sớm đâu.
Thật ra em…
Em có chuyện gì à? Hay là vào nhà đi mình ra sân vườn nói chuyện.
Cũng được.
Hai chiếc xe chạy thẳng vào sân nhà, Ngọc Diệp bước xuống thì có tiếng nói bên sân, một giọng già già nhìn qua cô thấy là Nguyên Hải ông nội của Nguyên Bảo và Nguyên Phong, cô hơi bất ngờ nhìn qua Nguyên Bảo, anh ta nhún vai cười cười, nhưng rất nhanh cô cười tươi như hoa:
Ông nội! Ông nội nhớ cháu không? Cô chạy đến đỡ lấy tay ông cụ.
Ông Nguyên Hải tóc bạc nhiều, đeo kính lão, dáng vẻ có phần ung dung tự tại, thân thể vẫn còn khí chất, ông thản nhiên cười nói:
Ôi con bé Ngọc Diệp đó à, ông nghe nói cháu hay ghé đây nhưng mà ngay lúc ông không có nhà.
Ngọc Diệp rất chiếm được cảm tình của những người trong nhà, vì cô là con gái ông Lý Minh Đạt đại gia ngành gỗ và bất động sản hơn nữa hai bên gia đình cũng có vẻ thăm tình từ rất xưa, nên cô cũng xem người nhà của Nguyên Bảo và Nguyên Phong như người thân của mình:
Dạ cháu hay ghé đây thăm cả nhà mình. Dạo này ông có khỏe không?
Vừa nói vừa vỗ vào tay ông cụ, còn ông cụ từ lâu xem Ngọc Diệp như một đứa cháu trong nhà:
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!