Trong đêm tối, Bách Lâm đã về căn hộ của mình, ngã người ra sofa thiếp đi, cơn ác mộng lại tìm đến anh. Anh chìm vào nỗi sợ hãi, đưa tay ra định nắm lấy Lan Chi nhưng cô ngày càng xa khỏi anh, anh chạy theo nhưng không theo kịp cô và anh cứ chạy vòng tròn, rồi anh lại bị dìm dưới nước. Anh kêu cứu hai tay anh quơ qua trong trong không trung. Đêm nay anh lại thu mình lại không lên tiếng nhịp thở vội vã. Mồ hôi nhễ nhại, anh cứ nằm trên sofa dáng vẻ thống khổ.
Màn đêm từ từ mất dạng, ánh nắng sớm mai chiếu rọi qua rèm cửa, tiếng đồng hồ báo thức Lan chi lại ngồi dậy, đầu tóc bù xù, có tiếng gõ cửa bên ngoài:
Tới đây, mới sáng ai mà đến sớm vậy.
Cô mở cửa ra hết hồn khi nhìn thấy Nguyên Phong, cô đóng cửa lại một cái rầm, sau đó mở cửa ra lần nữa, phản ứng của cô làm anh hơi ngạc nhiên. Lúc này cô hỏi anh:
Sao anh lên đây?
Bạn trai không lên nhà bạn gái được à?
Sao anh không gọi em.
Anh gọi em mà không được.
Cô chạy đi tìm điện thoại:
Chết mất em quên sạc pin.
Lúc này Nguyên Phong nhìn cô trong bộ áo ngủ mèo kitty dễ thương anh cười, Lan Chi nhìn anh sau đó nhìn mình cô hơi ngượng:
Anh không được cười.
Được rồi, không đùa nữa, hôm nay chúng ta phải làm việc về dự án SSG. Em chuẩn bị đi.
Chờ em một chút.
Lan Chi vào trong toilet thay quần áo chỉnh trang sau đó bước ra, Nguyên Phong cười với cô:
Lan Chi cười rồi với tay lấy túi xách và bước ra cửa:
Đi thôi anh.
Hai người bước ra khỏi cửa thì nhìn thấy Uyển Nhi đôi mắt thâm quầng đầu tóc rối bời đứng trước cửa nhà đang mở cửa, Lan Chi bước qua hỏi han:
Uyển Nhi bạn làm sao vậy?
Mình không sao! Mình hơi mệt nói chuyện sau nhé.
Sau đó đóng cửa lại, Lan Chi thở dài:
Chắc bạn ấy lại phiền vì chuyện nhà.
Nguyên Phong sọt tay vào túi và nói thêm:
Em cần anh giúp gì không?
Không sao đâu, tối nay em sẽ nói chuyện với bạn ấy. Chúng ta đi thôi.
Hai người xuống lầu, Uyển Nhi ở trong phòng nằm xuống giường và suy nghĩ hồi lâu, cô có suy nghĩ sẽ quyết định gọi cho Bách Lâm. Cô muốn được thay đổi một lần và cũng chính là đối diện với lòng mình. Thế nhưng cô vẫn nhìn vào điện thoại hồi lâu, trong lòng vẫn có ngàn con sóng đang vỗ vào lòng.
“Không! Mình không nên như vậy!”
Trong khách sạn, ánh nắng chói mắt xuyên qua rèm cửa, Ngọc Diệp hé mắt thấy đầu mình rất đau, cô nằm trên giường từ từ cảm nhận ánh sáng, nghĩ đến việc tối hôm qua, cô giật mình nhìn qua thấy Nguyên Bảo đang ngồi ở ghế cạnh cửa sổ, anh trầm tư ngồi đó với ly trà. Thấy cô tỉnh dậy anh đem một ly trà túi lọc tới cho cô. Anh dịu dàng nói vài câu:
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!