“Các vị thần luôn tìm đỉnh núi mới để chinh phục . Phệ Ca , chúc ngươi gặt hái được nhiều thành công”
“Tạch.. Tạch.. Phừng..” – Chuỗi âm thanh khá quen thuộc vang lên .
Cao Cường nhìn lại thì thấy đúng như dự đoán , Lão Phệ vừa quẹt lửa châm điếu xì gà . Hiện giờ đang bày ra cái dáng dấp một vị lão đại hắc bang .
Kéo lấy một hơi thật dài , Lão Phệ há miệng nhả ra làn khói đặc quánh . Làn khói tuôn ra từ từ , khi nhìn sẽ có cảm tưởng như dòng suối chảy ngược .
Không rảnh ngồi xem mập lão ca làm trò , Cao Cường xua tay nói :
“Phệ Ca , ngươi cứ ngồi đó rít cho hết điếu xì gà đi , không cần để ý chúng ta”
“Cái đê ma ma” – Đang hay thì đứt dây đàn , Lão Phệ mất hứng nói :
“Phệ Ca lâu lắm mới được chơi vui . Vậy mà ngươi nỡ lòng vùi dập giữa chợ ?”
“Hắc hắc , rồi rồi” – Cao Cường cười như nắc nẻ , nhân tiện nói ra :
“Thôn làng kia thực sự quá thảm , Phệ Ca xem có cách thì hỗ trợ bọn họ phát triển kinh tế . Nhưng đừng phá hư khung cảnh yên bình nơi đó là được”
“Khó làm đấy” – Lão Phệ nhả xong làn khói , liền thở dài giải thích :
“Muốn phát triển kinh tế mà không động chạm tới môi trường thì quá khó . Vả lại khi có tiền trong tay , chính bọn họ sẽ nghĩ tới biện pháp góp phần tăng gia sản xuất . Trừ khi thôn dân tự có ý thức giữ gìn , ngoài ra không còn cách nào khác nữa đâu”
“Đúng là khó” – Cao Cường tặc lưỡi đáp , tiếp theo thản nhiên nói :
“Suy cho cùng thì có những việc nằm ngoài khả năng của dân đen chúng ta . Nếu đã không có cách nào thì bỏ qua việc phát triển kinh tế đi vậy . Có điều Phệ Ca cứ đầu tư một điểm trường cho thôn làng đó đi , thứ này tuyệt đối không thể để thiếu được”
“Ngay trong chiều Phệ Ca cùng cộng sự đã lên kế hoạch cụ thể cả rồi . Sẽ có trường học khang trang , sách vở trang thiết bị đầy đủ , kèm với giáo viên trình độ cấp quốc gia . Dám khẳng định toàn bộ đám nhóc sẽ được cha mẹ chúng cho tới trường học”
“Nhẹp.. Nhẹp.. Nhẹp..”
Tán dương ca ngợi gì đó đâu rồi ? Sao toàn âm thanh kỳ quặc thế nhỉ ? Lão Phệ nói xong đợi mãi không thấy ai lên tiếng , mang theo nghi ngờ quay lại nhìn .
Hoá ra phục vụ đã mang món ăn lên rồi .
Hiện giờ đang có sáu kẻ vùi mặt ăn uống , thô tục không chịu nổi .
Cơ mà Cao Cường với nhóm đồng đội tham ăn tục uống đã đành , thế quái nào Hà Đông cũng góp vui ? Hay là ăn kiểu tranh giành sẽ thấy ngon miệng hơn ?
Gọi tiểu tử ngươi ra ngoài ăn uống để tâm sự cho vui , vậy mà ngươi vùi mặt như lợn ăn cám thế kia ? Tính ăn xong về cho sớm ? Thế ăn ở nhà cho rồi a .
Lão Phệ vừa ngồi nghĩ , vừa thở dài thườn thượt .
May mà thư ký xinh đẹp không giống bọn họ , kể ra cũng đỡ cô đơn .
Nghĩ đến đây Lão Phệ mặt béo mập quay sang mỉm cười với nàng thư ký . Nào ngờ thấy nàng ta tay nắm chặt đũa , dáng vẻ rõ ràng muốn gia nhập bầy lợn .
Lỡ nàng ta không kìm được , chẳng phải mình sẽ lạc lõng hay sao ?
Bất cứ giá nào rồi , Lão Phệ vớ lấy đôi đũa , đối với nàng thư ký nói :
“Không nhanh là chẳng còn gì mà ăn . Chúng ta cũng liều mạng thôi”
Lúc trước chỉ tranh nhau gắp mà thôi , Lão Phệ gia nhập liền thêm vào chửi bới um tỏi . Khiến đám người xung quanh nhìn xem mà mắt muốn rơi khỏi tròng .
“XOẢNG..” – Bất chợt có tiếng đồ vật bằng thuỷ tinh rơi vỡ vang lên .
Nhưng không phải là do nhóm Cao Cường làm ra , mà là bởi một chai rượu từ đâu bay tới .
Ném chai rượu tưởng mà ghê gớm sao ? Ngay cả liếc mắt xem kẻ nào gây sự cũng lười làm . Cả nhóm không thèm đếm xỉa , tiếp tục công cuộc ăn uống .
Ngoài mặt là vậy , chứ thực ra Cao Cường thả thần thức dò xét rồi .
Là một nhóm thanh niên ngồi ở dãy bàn trên nóc thuyền , vị trí có vẻ sang chảnh hơn tại boong nhiều .
Không rõ kẻ nào ném chai rượu , nhưng nhóm này ngay sau đó liền đứng dậy rời bàn . Và với cái dáng vẻ hùng hùng hổ hổ , khẳng định sắp sửa có trò vui .
Đúng như dự đoán , chưa đầy hai phút sau , nhóm thanh niên này xuất hiện tại boong . Rồi hướng thẳng phía bên này đi tới , mặt mũi âm trầm thấy sợ ấy .
Vừa đi đến nơi , một thanh niên mái tóc xoăn tít liền nhìn Lão Phệ , nhếch miệng nói :
“Lão tử còn tưởng thần thánh phương nào , hoá ra là mập mạp ngươi ồn ào . Có phải làm xong mấy cái công trình phúc lợi , được đám nghèo hèn mạt vận tôn thờ , mập mạp ngươi liền tưởng rằng mình to lắm ? Có cần lão tử giúp ngươi biết mình là ai không ?”
Dùng khăn ướt lau sạch dầu mỡ dính tại trên miệng . Sau đó dưới ánh mắt hằn học của đám thanh niên , Lão Phệ ngậm lấy điếu xì gà , giọng điệu khinh khỉnh nói :
“Ngay đến cụ tổ ngươi sống lại cũng không đủ tuổi làm việc đó . Một kẻ vô dụng như ngươi có thể sao ? Cảm thấy tự tin vậy tới đi , ta sẵn lòng đón nhận”
Không nổi điên chửi bới như tưởng tượng , thanh niên tóc xoăn nghe xong liền híp mắt nhìn chằm chằm Lão Phệ . Thật lâu sau hắn mới lần nữa nhếch miệng nói :
“Tại thành phố Tân Long này , ngươi là kẻ đầu tiên dám khinh rẻ Hoàng Gia . Mập mạp ngươi rất giỏi , đêm nay không để ngươi bơi vài vòng hồ , ta liền không họ Hoàng nữa”
Thanh niên tóc xoăn nói chắc như đinh đóng cột , giọng điệu kiên định vô cùng , nghe rất là đáng tin .
Nhưng mà hắn vừa dứt lời thì ..
“Hoàng Gia là lũ chó ghẻ” – Lâm Tiểu Tùng dõng dạc hô lên .
“Hoàng Gia chó dâm lợn” – Đỗ Khải cũng ngửa mặt rống lên .
“Hoàng Gia là.. thánh họ” – Hoàng Đại Hùng vừa hô thì chợt nhớ một điều , vội hướng đồng đội nói : “Không được rồi , ta cũng họ Hoàng . Ta mà chửi thì nghe kỳ cục lắm”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!