Hai người nằm chen chúc trên bay window, lưng Trì Uyên dựa vào một cái gốc dựng tựa lên cửa sổ, trước ngực là gương mặt lại khóc đến sưng vù của Hàng Tuyên.
Hàng Tuyên vẫn còn đang không ngăn được tiếng nấc.
"Em... em có phải, rất xấu không, bây giờ ấy?"
Trì Uyên hôn lên đỉn.h đầu cậu, cười nhẹ nói, "Đúng đó, xấu lắm lắm lắm luôn, anh nhớ được cả đời luôn đó."
Hàng Tuyên "Ư" một tiếng chôn đầu vào cổ áo Trì Uyên, không cho hắn nhìn nữa.
Ngón tay Trì Uyên xuyên qua tóc cậu, xoa xoa gáy cậu, hỏi, "Có còn nghĩ đến vụ thanh thanh bạch bạch gì nữa không?"
Hàng Tuyên không lên tiếng lắc lắc đầu.
Trì Uyên lại hỏi, "Đút em ăn ba viên trôi nước là có thể thu thập em rồi? Hửm?"
Hàng Tuyên hơi ngập ngừng, yên lặng gật gật đầu.
"Còn giấu anh chuyện gì nữa?" Trì Uyên bật cười, "Tâm tư cũng nhiều phết nhỉ, hôm nay phải nói hết ra cho anh."
Hàng Tuyên vội vàng lắc lắc đầu.
Trì Uyên xoa tóc cậu, "Đang chùi nước mũi à?"
Lúc này Hàng Tuyên mới lấy đầu ra, chất vải mềm mại cà lên mặt rất thoải mái.
Mắt cậu sưng đến mở không lên, chỉ có thể ngẩng đầu cẩn trọng nhìn Trì Uyên, lẩm bẩm, "Vẫn còn giấu một chuyện..."
Trì Uyên cười, "Hử? Hồi nãy là ai đã lắc đầu vậy ha?"
Hàng Tuyên dỗ dành mà cọ đầu vào lòng hắn, "Em... em xót, cái thịt ba rọi nhập khẩu từ châu Âu đó mắc lắm... Cho nên, thực ra... Em vẫn luôn mua loại nội địa."
Trì Uyên khó có dịp cứng họng như lúc này.
Hàng Tuyên nhắm mắt lại không nhúc nhích, muốn giả chết để qua chuyện.
Một lúc sau cũng chẳng đợi được động tĩnh từ Trì Uyên.
Hàng Tuyên lại nhịn không được lén lút hí mắt ra, nhìn thấy Trì Uyên đang cười dịu dàng nhìn cậu.