Em rất tỏa sáng, như ngôi sao băng trong đêm, như mặt trời mọc. Khiến trái tim anh xao xuyến, khiến anh tự mãn.
*****
Tháng 11.
Mùa đông ở thành phố phía Nam như Thường Xuyên hoàn toàn khác với mùa đông ở phía Bắc, sự ẩm ướt và lạnh giá có thể đi vào tận xương tận bạn, khiến bạn đóng băng đến thương tích đầy mình.
Khoảnh khắc Cao Gia Tiện bước ra từ chiếc xe hơi mở điều hòa ấm áp và tiếp xúc với không khí, không ngoài ý muốn chút nào đã hắt hơi một cái.
Cô lập tức quấn chặt áo khoác trên người, đem mặt chôn trong chiếc khăn quàng cổ, bước nhanh vào tòa nhà trước mặt.
Tòa nhà này có cái tên dễ hiểu.
Gọi là Cục Dân Chính.
Bây giờ là khoảng 3 giờ 30 phút chiều thứ 2, Cục Dân Chính sắp đóng cửa, không có nhiều người ở bên trong, vừa bước vào cô liền nhận ra một người đàn ông mặc áo khoác đen đang ngồi yên tĩnh trên băng ghế.
Vừa thấy đến bóng dáng kia, Cao Gia Tiện đột nhiên dừng lại bước chân.
Cô nghe được tim mình bắt đầu đập nhanh lên.
Tính ra, dường như cô đã không gặp anh trong nhiều năm.
Nhưng ai có thể nghĩ đến, hôm nay cô sẽ cùng anh đi vào nơi này chứ?
Vận mệnh luôn trêu đùa người ta như vậy.
Cao Gia Tiện cứ như vậy đứng mắc kẹt tại chỗ mà hít sâu vài lần, điều chỉnh lại cảm xúc, sải bước về phía người đàn ông.
Tiếng đôi bốt cao gót của cô vừa nhanh vừa vội, Chúc Trầm Ngâm cơ hồ từ khi cô vừa vào cửa, cũng đã đoán được tới người là cô.
Cho nên, khi cô vừa mới đi đến bên người anh, còn chưa mở miệng nói chuyện, anh đã quay đầu lại nhìn cô.
Đôi mắt anh rất xinh đẹp, mắt hai mí nông, con ngươi ngăm đen lại có thần.
Trong đôi mắt ấy tựa hồ luôn mang theo vài phần ánh sáng nhàn nhạt, khiến người ta nhìn vào cảm giác anh là người rất ấm áp, nhưng kỳ thật nhìn lâu rồi, lại cảm thấy tầng ánh sáng đó kỳ thật cũng không bao hàm nhiều độ ấm chân thật.
Đối với cô mà nói, gương mặt này chỉ đại diện cho năm chữ - cực có tính lừa gạt.
Trước khi cô đến đây, Cao Gia Tiện luôn tự nhủ chỉ cần mình là củ cải xanh, nhưng khi cô nhìn thấy ánh mắt của anh, tất cả những điều ẩn giấu trong lòng cô đều không kìm được mà muốn lao ra ngoài.
Vì vậy, cô kiềm chế bản thân, theo phản xạ quay mắt đi chỗ khác, liếc nhìn nhân viên xử lý thủ tục: "Anh lấy số rồi à?"
Chúc Trầm Ngâm từ băng ghế đứng lên: "Lấy rồi, đi chụp ảnh trước."
"Ồ." Cao Gia Tiện vừa nghe đến thanh âm từ tính của anh, bên tai liền có chút nóng lên, vì thế cô theo bản năng duỗi tay xoa vành tai mình, nâng bước đi về phía trước.
Anh chú ý tới động tác của cô, thu lại ý cười trong mắt, lại hỏi: "Có mang theo không?"
"Mang cái gì?" Cô khó nhọc bước về phía phòng chụp ảnh, cũng không quay đầu lại.
Chúc Trầm Ngâm chậm rãi đi theo phía sau cô nói: "Căn cước công dân và sổ hộ khẩu."
Cao Gia Tiện đột nhiên phanh gấp một cái.
Mẹ kiếp.
Cô quên mất.
Cô vừa đáp xuống Thường Xuyên sáng nay, đầu óc cả người đều choáng váng, sau đó cũng không ngủ đem hành lý ném trong nhà trực tiếp đến đơn vị báo cáo, bận rộn cả ngày, có thể nhớ kỹ thời gian đã hẹn với anh mà kịp tới Cục Dân Chính thì anh nên thắp cho cô một nén hương cao rồi.
Bởi vậy, căn cước công dân và sổ hộ khẩu của cô đều ở nhà.
Ngay cả khi bố mẹ cô có mang đến đây cho cô bây giờ, chờ bọn họ tới đây, Cục Dân Chính cũng đã sớm đóng cửa.
Xem ra, hôm nay hẳn là không lãnh chứng được rồi.
"Nếu không..."
Tròng mắt Cao Gia Tiện lúc này đảo một vòng, giả tâm giả ý dùng vẻ tiếc nuối nói với anh, "Hôm nay chúng ta quên đi, hôm khác lại đến nhé?"
Giây tiếp theo.
Cô trơ mắt nhìn người đàn ông trước mặt mình, thế nhưng từ trong túi áo khoác trong lấy ra hai sổ hộ khẩu và hai căn cước.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!