Khi Chúc Trầm Ngâm nói xong câu này, trong phút chốc cả trái tim của Cao Gia Tiện như ngâm trong hũ mật.
Khi nói, ánh mắt anh luôn lịch sự và kiềm chế dừng trên mặt cô. Nhưng chính vì ánh mắt của anh rất dịu dàng, khiến người ta càng có cảm giác ái
muội như gần như xa.
Thực ra ngay lúc đó cô không hiểu tại sao
anh lại sửa lại cách dùng từ của Quản Tâm, vì cô đã đưa ra lời giải
thích chính thức nên không cần giải thích ngọn nguồn cái gọi là "tình
cảm và hôn nhân".
Hơn nữa, giữa hai người bọn họ làm sao có thể
là xác định từ lâu? Chẳng phải vì đường cùng mà anh mới tìm đến cô, cọng rơm rạ cứu mạng duy nhất, là người biết rõ anh hay sao? Hay là, anh đã
nhìn ra cô đã yêu thầm anh từ lâu và đang tán tỉnh cô??
Não bộ
của Cao Gia Tiện có chút bối rối... Tuy nhiên, hiện tại cô không có thời gian để suy nghĩ sâu xa về ý nghĩa của câu nói này.
Cô chỉ cảm thấy mình không còn thuốc nào cứu được nữa rồi.
Bởi vì ngay cả đêm qua cô cũng rất không vui. Mặc dù đêm qua cô cảm thấy
rằng mọi điều anh làm và nói, dù nghe có vẻ hay ho đến đâu, cũng chỉ là
lợi dụng cô để khiến lời nói dối này trở nên thật hơn.
Nhưng cô vẫn sẽ cảm động trước lời nói của anh hôm nay.
Cô nên làm như thế nào cho phải? Trong giấc mộng mà bọn họ đã cùng nhau
dệt nên này, cô giống như một kẻ nghiện ngập, không né tránh mà càng
ngày càng chìm sâu hơn.
Quản Tâm vốn dĩ muốn giúp Chúc Dung Dung
làm khó cô, nhưng không ngờ lại bị cô và Chúc Trầm Ngâm phản đòn nhồi
đầy thức ăn cho chó.
Kể từ khi Chúc Dung Dung và Chu Dịch Kỳ nghe thấy tên của Chúc Tịnh, sắc mặt của họ cũng không khá hơn. Kết quả là
gia đình cực phẩm này không còn nghị lực để tiếp tục gây sóng gió trong
thời điểm hiện tại.
Sự việc xảy ra như vậy, Cung Lị và Chu Văn
Quân lúc này cũng từ bên ngoài trở về, người phục vụ dọn dẹp bàn xong
dọn ra một vòng tròn các món ăn nóng hổi, mọi người bắt đầu cúi đầu
nghiêm túc dùng bữa.
Sau khi Chu Văn Quân trở lại nồng nặc mùi
khói thuốc, cuối cùng ông cũng không cố gắng khơi gợi bất cứ chủ đề nào
có thể gây tranh cãi nữa. Ông dùng thời gian rất lâu nhìn vào điện thoại di động để trả lời tin nhắn, hoặc ra ngoài nghe điện thoại, vẻ mặt vẫn
nghiêm nghị.
Cao Gia Tiện cũng thấy Chúc Trầm Ngâm không nói trong suốt bữa ăn.
Anh chỉ vô tình dừng ánh mắt trên người cô và Cung Lị. Thỉnh thoảng, anh
lại gắp đồ ăn, thêm nước trái cây và trà đến cho họ. Toàn bộ quá trình
không cùng Chúc Văn Quân với Quản Tâm bọn họ có bất kỳ giao lưu ánh mắt
hay lời nói nào.
Cô thực sự hiếm khi nhìn thấy anh như thế này.
Phải nói rằng kể từ khi cô biết anh khi còn là một đứa trẻ, cô ít khi
thấy anh hành động lạnh lùng và thiếu kiên nhẫn như anh trong bữa tối
hôm nay, dù trong lời nói hay hành vi.
Sau khi phục vụ món tráng
miệng, Chúc Trầm Ngâm đứng dậy khỏi bàn để lấy áo khoác, Cao Gia Tiện
thiếu chút nữa đã phát ra tiếng reo hò.
Cô thề rằng đây là bữa ăn ngột ngạt nhất mà cô từng ăn trong đời. Không ngoa khi nói rằng ăn còn khó chịu hơn ngồi tù.
Nếu vừa rồi cô không có thời gian trò chuyện với Chúc Tịnh trên WeChat,
thấy Chúc Tịnh và Mạnh Phương Ngôn khen cô và Chúc Trầm Ngâm là "nhà vô
địch phản đòn thế giới", cô nghĩ rằng mình sẽ ăn cơm sặc chết mất.
Vừa thấy Chu Văn Quân đứng dậy, những người khác liền bỏ dao nĩa trên tay xuống, đi lấy áo khoác và túi xách bên cạnh.
Chiếc áo len ban đầu của Cung Lị dính đầy nước canh không thể mặc lại, Chúc
Trầm Ngâm cẩn thận yêu cầu người phục vụ mang túi đến cho quần áo ướt
vào túi để bà mang về.
Trong khi Chúc Trầm Ngâm đang giúp bà thu xếp quần áo, Cung Lị lặng lẽ nắm tay Cao Gia Tiện bước sang một bên.
Vừa rồi trên bàn ăn không có cơ hội nhìn kỹ, nhưng bây giờ khi họ lại gần,
Cao Gia Tiện có thể nhìn rõ mái tóc bạc trắng trên thái dương của Cung
Lị và những nếp nhăn bên khóe mắt.
Không biết có phải là ảo giác của cô không, nhưng cô luôn cảm thấy Cung Lị đột nhiên già đi rất nhiều trong những năm gần đây.
Nếu cô nhớ không lầm, Cung Lị và Cố Ninh sinh cùng năm, nhưng vị Cố xe tăng nhà cô trông vẫn rất trẻ trung, khi hai người đi chơi cùng nhau, có
người còn nói họ là chị em.
Vẻ ngoài Cung Lị như vậy, nghĩ đến
vết sẹo ở thắt lưng bà, khiến Cao Gia Tiện không khó có thể đoán về cuộc sống và hoàn cảnh của bà không tốt cho lắm.
"Mẹ." Cô liếc xéo về phía Chúc Văn Quân, người đã bước ra khỏi phòng, thì thầm với Cung Lị,
"Nếu mẹ có điều gì không vui hoặc không thoải mái, hãy đến gặp con và
Trầm Ngâm, gọi điện thoại hoặc gửi WeChat đều được, tụi con nhất định sẽ dành thời gian để đến gặp mẹ."
Cung Lị cười: "Các con đều bận
rộn, chăm sóc bản thân không dễ dàng gì rồi, làm sao mẹ có thể để hai
con lo lắng cho mẹ được nữa?"
"Mẹ không cần phải lo lắng đâu ạ." Cô nói, "Đó là điều nên ghi nhớ khi còn nhỏ rồi ạ."
Cung Lị không trả lời, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, ngược lại ánh mắt thân thiết
nhìn cô: "Tiện Tiện, con có biết không? Mẹ rất vui khi Trầm Ngâm lựa
chọn con làm vợ sau này."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!