Cao Gia Tiện nghe được những lời này, thiếu chút nữa cho rằng lỗ tai mình có phải có vấn đề hay không.
Anh đang đùa cô đấy à?
Cô nghĩ thầm.
Cho dù Cố Ninh có trải hai mươi chiếc chăn đỏ cũng không liên quan gì đến
anh, chẳng lẽ anh còn muốn từ diễn thành thật đêm nay đắp cái chăn đỏ
này ngủ chung giường với cô?
Vì thế, cô từ trên ghế tùy tiện đứng dậy, vẫy vẫy tay: "Muốn ngủ anh tự đi mà ngủ."
Chúc Trầm Ngâm phía sau không nói gì nữa, cứ như vậy nhìn cô kéo theo vali, khom lưng ở cửa đổi giày.
Vào thời khắc cô sắp bước ra cửa, bỗng nhiên nghe thấy anh ở trong phòng khách bình tĩnh nói: "Đúng rồi."
Cô hồ nghi quay đầu lại.
Lúc này cả người anh hơi ngửa ra sau một chút, nửa dựa ở lưng ghế, ngữ khí
phá lệ bình tĩnh: "Anh có đưa cho dì Cố một chiếc chìa khóa nhà dự
phòng."
Cánh tay Cao Gia Tiện mở cửa đột nhiên dừng lại: "... Anh nói cái gì!?"
"Dì Cố nói chúng ta bận việc, có đôi khi có khả năng sẽ không rảnh lo cơm
nước và quét dọn nhà cửa, dì ấy có thời gian nên muốn tới đây giúp đỡ."
Anh không nhanh không chậm nói, "Bởi vì anh cũng không thể xác định được thời gian mỗi ngày ở nhà, cho nên đã đưa chìa khóa cho dì ấy để dì có
thể dễ dàng qua lại."
Anh dừng một chút, như đang tự hỏi gì đó: "Anh cảm thấy, nói không chừng sáng mai dì ấy sẽ đến đây kiểm tra nhà."
Vừa nghe lời này, cô cảm thấy trước mắt mình biến thành màu đen, tay buông
lỏng, vali trượt về phía trước do quán tính, đập vào tủ giày một cái
"cạch".
Giây tiếp theo, Cao Gia Tiện nháy mắt cởi giày, trực tiếp từ huyền quan nhảy vào phòng khách.
Trước kia nếu như cô rời đi, cô cũng sẽ không lo lắng Cố Ninh tới thăm mình,
cô vẫn không ở bên hai vị trưởng lão, hoàng đế lại đi xa, hơn nữa trước
kia Cố Ninh cũng không phải loại người cả ngày rảnh rỗi theo dõi sát sao cô.
Nhưng bây giờ thì khác, bà Cố Ninh đã nghỉ hưu! Một người đã nghỉ hưu có thời gian thịnh vượng nhất trên thế giới, có thể nhìn chằm
chằm cô ba nghìn lần từ đầu đến chân, bù đắp cho những gì bà không quan
sát trước đó.
Ngoài ra, Cố Ninh rất thích Chúc Trầm Ngâm, có mẹ vợ nào lại không muốn tìm cơ hội gặp con rể nhiều hơn!?
Hơn nữa, vị lão thái thái này trước nay luôn hoành hành ngang ngược, ý nghĩ thiên mã hành không, những chuyện như kiểm tra nhà, Cố Ninh hoàn toàn
có khả năng làm được, ngay cả Cao Hồng cũng không ngăn được.
Vì
vậy, việc Chúc Trầm Ngâm đưa chiếc chìa khóa này cũng đồng nghĩa với
việc hôm nay cô có thể phải sống trong căn nhà này, hoặc thậm chí hàng
ngày sau đó, đề phòng mẹ cô đột kích và kiểm tra, để có thể kịp thời đến chầu mà không bị lộ.
Vì vậy, mái tóc mà cô vừa vuốt xuống đã bắt đầu xơ xác trở lại, thậm chí còn nhiều hơn trước: "Chúc Trầm Ngâm, anh
cố tình làm vậy đúng không!?"
Giọng điệu của anh vẫn không chút
hoảng loạn vì bị buộc tội: "Lòng tốt của dì Cố, anh ngại từ chối. Hơn
nữa, anh thực sự không nghĩ em sẽ không muốn sống ở đây."
Cô tức giận cười, chỉ vào mũi mình nói: "Anh đang trách em!?"
Anh nói: "Anh nghĩ sống chung là vỏ bọc ít có khả năng khơi dậy sự nghi ngờ và giảm bớt rắc rối."
"Rắc rối và nghi ngờ giảm đi." Cô khoanh tay nhìn anh, "Nhưng anh đã bao giờ nghĩ một cặp nam nữ độc thân sống chung một mái nhà có gì bất tiện hay
không bất tiện chưa?"
"Ồ không đúng." Lúc này cô cười lạnh một tiếng, "Em độc thân, nhưng anh có độc thân hay không thì em không biết."
Khi những lời này thốt ra ngoài, cô nhận ra lời này chắc chắn là những cảm xúc thật nhất trong lòng mình.
Chỉ là những lời vừa nói ra giống như bát nước đổ đi khó hốt, Chúc Trầm
Ngâm có thể nghe thấy rõ ràng, ánh mắt nhìn về phía cô cũng trở nên sâu
hơn.
Sau khoảng mười giây im lặng, Chúc Trầm Ngâm đứng dậy khỏi ghế.
Lúc trước cô đứng anh ngồi, cô dường như có thể áp đảo anh một bậc, nhưng
khi anh cũng đứng lên, lợi thế mà cô vừa nắm giữ dường như chỉ còn một
nửa.
Khí chất quả thực là một điều kỳ diệu.
Cho dù một số
người nhìn qua phúc hậu và vô hại, luôn ôn hòa lịch sự, nhưng so với
những người vẻ ngoài giương nanh múa vuốt càng thâm sâu không lường
được.
Anh nhìn xuống cô dưới ánh đèn trong phòng khách, rồi nói: "Anh độc thân, em không cảm nhận được sao?"
Trái tim Cao Gia Tiện đột nhiên đập loạn nhịp.
Dù không muốn thừa nhận chút nào nhưng đây quả thực là câu trả lời mà cô sợ nghe nhất và muốn nghe nhất.
Mấy năm nay, cô chỉ có thể cảm nhận được cuộc sống riêng tư của anh qua
miệng của Cố Ninh hoặc từ trạng thái vòng bạn bè của anh, anh không phải loại người thích đăng trạng thái, cho nên cuộc sống cá nhân của anh như thế nào, cô hầu như hoàn toàn không biết.
Mặc dù Cố Ninh chưa
bao giờ đề cập đến những cô gái xung quanh anh, nhưng cô cảm thấy rằng
với tính cách của anh, nếu anh thực sự có mục tiêu, anh nhất định có thể che giấu mọi người tốt mà không để lộ một chút tin đồn nào.
Tuy
nhiên, nếu anh thực sự có đối tượng, anh không thể đi tìm cô để làm hợp
đồng hôn nhân giả này, lãnh giấy với cô, cuối cùng còn muốn sống chung
với cô.
Với tính chất công việc của anh, anh không nên có nhiều tinh lực để chơi lớn như vậy.
Cao Gia Tiện khẽ siết chặt lòng bàn tay mình, nói với giọng chắc nịch: "Dù
anh đang nói thật hay dối trá, dù sao, nếu em thực sự sống ở đây, đừng
mang phụ nữ về nhà."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!