Trong phòng yên tĩnh, Cao Gia Tiện cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Vài phút sau, Chúc Trầm Ngâm không nói một lời. Nhưng dưới cái nhìn của cô, anh lần lượt ăn hết một phần ba bát thức ăn cho lợn.
Ban đầu cô hơi sững sờ, tự hỏi không biết có phải hệ thống vị giác của anh
bị trục trặc không, anh thật sự có thể ăn thứ không may mắn này mà không có thù oán gì? Nhưng sau đó, cô phát hiện ra anh lặng lẽ uống gần hết
nửa chai nước bên cạnh.
Vì vậy, anh rõ ràng biết cô đến để bắt
lỗi anh xem trò cười của anh, nhưng anh vẫn muốn hợp tác với cô - ngay
cả khi phải ăn một món ăn không ngon như vậy.
Nếu là để báo đáp
sự giúp đỡ của cô, chỉ là để bù đắp cho cô, anh làm việc này có thực sự
cần thiết không? Thậm chí không cần dạ dày và mạng của mình nữa?
"… Được rồi, anh đừng ăn nữa." Lòng cô chua xót và se lại, lúc này cô cầm
lấy chiếc thìa từ tay anh ném vào hộp giữ nhiệt, sau đó đậy nắp hộp giữ
nhiệt lại.
"Thứ này, chính em làm cũng không ăn được, anh đừng
chà đạp dạ dày của mình." Cô nói nhanh, "Nếu không ngày mai anh nghỉ ốm
vì đau dạ dày, bệnh nhân của anh tìm tới em tính sổ, em phải làm sao
đây?"
Chúc Trầm Ngâm không nói, chỉ yên lặng nhìn cô.
"Bác sĩ Chúc, không phải anh vừa nói với hai nữ đồng nghiệp phiền phức kia
rằng nếu không dỗ em lúc đói thì anh sẽ khổ sở sao?" Cô lại nhét hộp giữ nhiệt vào trong túi rồi nhìn thẳng vào anh, "Hiện giờ em đói như điên,
anh có thời gian đưa em đi ăn không?"
Đây hẳn là điều ít gai góc và ít ỏi nhất mà cô từng nói với anh kể từ khi cô về hôm qua.
Ánh mắt Chúc Trầm Ngâm khẽ xẹt qua hai giây, anh không chút do dự gật đầu,
từ trên ghế đứng dậy: "Anh đi nói với Cố Doanh, để cậu ấy trực thay anh
nửa tiếng, lâu hơn nữa không được."
Cao Gia Tiện: "Nửa tiếng là đủ rồi, năm phút là em đã có thể ăn được một con trâu."
Anh cười, đi đến cửa lại quay đầu lại: "Chỗ để em có thể ăn no trong nửa tiếng gần đây chỉ có McDonald's và cửa hàng tiện lợi."
Cao Gia Tiện: "Em chọn McDonald's, gà McNuggets mãi đỉnh."
Chúc Trầm Ngâm: "Đồ ăn nhanh không tốt cho sức khỏe."
Cao Gia Tiện nhún vai: "Anh không cho em ăn, em cứ như vậy đói bụng về nhà ngủ."
Chúc Trầm Ngâm thấp giọng thở dài.
Cao Gia Tiện nhìn anh bất lực ra ngoài tìm Cố Doanh, tâm trạng tốt đến bất ngờ.