Khi tôi đang mặc chiếc áo bệnh nhân màu xanh của Bệnh viện tâm thần Montenegro và ngồi xổm dưới gốc cây đếm từng con kiến thì bỗng nghe được một giọng nói vừa quen thuộc lại lạ lẫm: “Lâm Thanh Thanh?”
“Ai đấy?” Tôi quay lại nhìn người nọ.
Trước mặt tôi có vài người, người đi đầu đi mang một đôi giày da sáng bóng, mặc một chiếc quần âu được cắt may tinh xảo...
Ánh mắt tôi từ từ di chuyển lên.
Nhìn ngắm đôi chân dài miên man, thẳng tắp cùng với…khuôn mặt điển trai đã từng khiến bao thiếu nữ đổ gục, bốn năm liên tiếp được bầu làm hot boy trường kia.
Ôi hàng lông mày sắc bén cùng với khí chất càng thêm thâm trầm nội liễm.
Anh ấy là Giang Yển, doanh nhân mới nổi trong lĩnh vực thương mại ở Hoa Thành, là người trở nên nổi tiếng nhờ vào việc mua lại năm tập đoàn lớn sau cú trượt dài của họ vào năm ngoái.
Cũng là người chồng cũ đã ly hôn được bảy năm của tôi.
Tôi nhíu mày, nghiêm túc hỏi: “Đại huynh đệ này, ngươi có biết phép tắc không hả? Gọi ta là tiên nữ đi!”
“Cái gì?” Anh ấy một tay xách cặp táp, vẻ mặt sửng sốt nhìn tôi.
Nhưng tôi hoàn toàn không để ý đến anh, vươn tay lấy một nắm cát, cho ngay vào…túi của mình!
Ngay lúc Giang Yển vẫn còn ngạc nhiên đến nỗi đôi môi đỏ mọng ấy không khép lại được, tôi phất tay áo, quay người rời đi không thèm chào hỏi gì.
“Đường Đường ăn ngon, mang Đường Đường về nhà thôi!”
“Lâm Thanh Thanh!” Cuối cùng Giang Yển cũng tỉnh táo lại, đuổi theo tôi.
Khi cánh tay anh vừa vươn ra tóm lấy tôi, tôi rút tay trong túi ra, quay người ném một nắm cát vào mặt anh: “Cát đại pháp! Án ma ni bát mê hồng…Hiện! Hiện! Hiện nguyên hình!”
Giang Yển choáng váng, sững sờ, kinh ngạc nhìn tôi.
Cuối cùng, ánh mắt của anh ấy cũng chịu “chú ý” đến chiếc áo bệnh nhân của tôi: “Em…”
“Giang tổng, ngài không sao chứ?” Những người phía sau cũng đuổi theo.
Một bác sĩ mặc áo blouse trắng vội vàng đứng chắn giữa tôi và anh ấy, bắt đầu giải thích bằng giọng điệu vừa lo lắng vừa áy náy: “Ngài Giang, thật xin lỗi! Bệnh nhân này là…”
Nói rồi anh ta nghiêng người về phía Giang Yển, nhỏ giọng thì thầm.
Do âm thanh quá nhỏ nên tôi không thể nghe thấy gì cả.
Vì vậy, tôi chỉ đơn giản là bỏ chạy khi thấy hai người họ cắn tai nhau.
“Không bắt được ta, không ai bắt được ta đâu…Sư phụ, cứu con với! Quái vật không biết ám hiệu lại tới nữa rồi!”
2
Tôi chạy về phòng bệnh của mình, vào nhà vệ sinh và đóng cửa lại.
Cầm xẻng xúc cát nhỏ gõ vào két chứa nước của nhà vệ sinh.
“Nhập ám hiệu, sư phụ đang bế quan, xin hãy hồi đáp!”
Rồi chờ câu trả lời từ bên kia.
Tôi bắt đầu báo cáo: “Con quái vật không biết ám hiệu, nhưng hình như nó biết con…Con nghĩ nó chính là con quái vật lớn đã từng đấu với con trước đây!”
“Chắc là loại quái vật xuất hiện từ mấy trăm năm trước! Thỉnh cầu người hãy đánh chặn nó!”
Lý Sâm hỏi: “Thanh Thanh, em đang nói về ai vậy? Mấy năm trước? Không lẽ là…chồng cũ của em sao?”
“Sư phụ, đúng là hắn, là tên Ngưu Ma Vương đó!”
Đuổi tên đó đi dùm đi.
Ngay sau đó, tôi nhịp nhàng gõ vào két chứa nước.
Mã Morse.
Tôi là một cảnh sát chìm rất giỏi.
Bảy năm trước, tôi đã ẩn nấp trong ổ ma túy và phá thành công vụ án buôn bán ma túy lớn nhất ở Hoa Thành trong ba năm.
Ba tháng trước cấp trên đã sắp xếp cho tôi đến bệnh viện trung tâm điều trị bệnh tâm thần này để điều tra sự thật đằng sau cái chết không rõ nguyên nhân của một bệnh nhân trong đây.
Tôi ở trong bệnh viện được ba tháng và gần như điều tra ra được hầu hết sự thật về chỗ này.
Không ngờ giữa chừng lại đụng phải tên chồng cũ!
Nhưng mà Giang Yển ở đây làm gì ta?
Đột nhiên tôi nghe thấy cửa phòng được mở ra và tiếng bước chân đang đến gần.
“Cô ấy ở trong đó.”
“Ở bên trong làm gì?” Giang Yển hỏi.
“Cô ấy bị bệnh hoang tưởng, nghĩ mình đang sống trong giới tu tiên. Theo quan sát của chúng tôi, toàn bộ môn phái của cô ấy chỉ bao gồm cổ và sư phụ đang bế quan. Còn những người khác sẽ bị nghi ngờ là quái vật từ ngọn núi bên cạnh.”
“Nếu như không có chuyện gì khác thì hẳn là cô ấy đang đi tìm sư phụ bế quan của mình trong nhà vệ sinh…”
Tôi rũ mắt xuống, lắng nghe cuộc trò chuyện bên ngoài.
Giang Yển dường như đang nói gì đó, giọng hơi nhỏ, tôi nghe không rõ.
Sau đó tôi nghe thấy anh nói lớn: “Là nơi này! Cho tôi vào viện đi!”