Tiêu Chiến vậy mà nhẫn tâm để Vương Nhất Bác ngủ bên ngoài thật, đường đường là một Vương tổng lạnh lùng, ông trùm của hắc đạo mà lại bị ngủ ngoài sofa, nếu người khác biết được chắc sẽ cười hắn cho xem.
Vương Nhất Bác không cam tâm, hắn không tin cậu không đau lòng.
Vương Nhất Bác sang phòng sách xử lý tài liệu ở công ty, người sofa lạnh như thế hắn sao có thể an phận ngủ cho được, Tiêu Chiến chỉ là nhất thời giận dỗi nên mới thế, hắn chắc chắn một điều lát nữa cậu sẽ tìm hắn ngủ cùng, hắn là người hiểu cậu hơn ai hết.
Tiêu Chiến quả nhiên ngủ không được khi không có Vương Nhất Bác bên cạnh, cậu cứ lăn tới lui trên chiếc giường rộng lớn. Bao năm chung sống với hắn, Tiêu Chiến hoàn toàn phụ thuộc vào Vương Nhất Bác, mỗi đêm đều phải để hắn ôm ngủ mới ngon giấc được.
Nghĩ đến, Tiêu Chiến lại xụ mặt, cậu ngồi dậy nhìn ra hướng cửa phòng, sau đó quyết định ra ngoài gọi Vương Nhất Bác vào ngủ cùng.
Tiêu Chiến ra ngoài tìm kiếm bóng dáng của hắn, nhưng ngoài phòng khách chẳng thấy đâu, cậu tìm khắp nhà đến khi chân dừng tại phòng sách, nơi hắn vẫn thường hay lại việc, bên trong dường như vẫn còn sáng đèn.
Tiêu Chiến cho tay mở cửa, quả nhiên Vương Nhất Bác đang cậm cụi làm việc, cậu thấy có chút xót trong lòng, nghĩ đến chuyện lúc sáng cảm thấy bản thân giận dỗi vô cớ.
Đáng lẽ ra Tiêu Chiến nên thông cảm cho hắn mới phải, dù sao ý nghĩ cũng là do ông bà Tiêu nghĩ ra, hắn chỉ biết làm theo thôi, nghĩ đi nghĩ lại thì cũng không trách hắn được.
Vương Nhất Bác hằng ngày bận trăm công nghìn việc, lại phải lo lắng cho tình cảm giữa hắn và cậu, lý ra cậu nên hiểu hắn nhiều hơn mới đúng.
" Nhất Bác !"
Tiêu Chiến nhẹ giọng lên tiếng gọi, rồi mỉm cười tiến lại chỗ hắn, đưa hai tay vòng cổ hắn mà ôm chặt. Vương Nhất Bác khá bất ngờ về hành động này, nhưng cũng mỉm cười nắm lấy tay cậu.
" Sao vậy, em ngủ không được à?"
Vương Nhất Bác ôn nhu hỏi, Tiêu Chiến dựa vào vai hắn gật đầu dụi vào hít lấy hương thơm dễ chịu trên cơ thể hắn.
" Không có anh em ngủ không được "
Vương Nhất Bác nghe xong liền dâng lên một tia hạnh phúc tràn trề, kể cả hắn thiếu vắng cậu cũng không thể nào yên, từ bao giờ nhịp đập của trái tim đã hoà làm một với ai đó rồi.
" Thế em còn đuổi anh nữa không?"
" Em xin lỗi "
" Tại sao lại xin lỗi?"
" Đáng lẽ em nên nghĩ cho anh, việc lần cũng là theo ý của ba mẹ em, không liên quan đến anh, em thấy mình có lỗi vì đã giận dỗi vô cớ..."
Vương Nhất Bác vòng tay kéo người Tiêu Chiến sát lại gần thành công đem người cậu ôm vào lòng.
" Sao phải xin lỗi chứ? Em không làm gì sai cả, với lại anh nghe nói người mang thai tính khí thất thường, đây là điều hiển nhiên thôi "
" Yêu anh "
Tiêu Chiến nhắm lấy môi Vương Nhất Bác hôn xuống, nụ hôn dịu dàng đến ướŧ áŧ mê muội, hắn cũng không bất ngờ về việc này, thường ngày cậu vẫn hay chủ động như vậy, chỉ là hắn muốn mọi chuyện mãi như thế, cuộc sống hạnh phúc và đơn giản như thế là đủ rồi, không bị bất cứ ai ngăn cản, đây là thứ tuyệt vời nhất trên đời mà hắn có được, đặc biệt là có Tiêu Chiến ở bên cạnh.
Sau khi kết thúc nụ hôn, Vương Nhất Bác nhẹ nhàng bế cậu về phòng, hắn ôm cậu vào lòng chuyền hơi ấm, cậu vui vẻ dụi đầu vào ngực hắn hưởng thụ.
" Tiểu Tán! Nếu lỡ như lúc đấy ba mẹ không đồng ý anh và em đến với nhau, thì em sẽ làm gì?"
" Em không biết nữa, nhưng chắc chắn em vẫn nhất quyết ở cạnh anh, bởi vì trái tim em chỉ có ở chỗ anh, có chết em cũng không rời xa anh "
" Nè đừng nói bậy bạ, dù sao thì ba mẹ cũng có dụng ý riêng của họ, em cũng đừng vì anh mà làm trái, không nên đâu "
" Anh nói vậy chẳng lẽ nếu trường hợp đó xảy ra, anh sẽ bỏ em mà đi đúng không? Anh là muốn quay về với bà chị đáng ghét kia có phải không?"
Người Tiêu Chiến nói tới là vị hôn thê của Vương Nhất Bác lúc trước Tịnh Lam, cô ta trước kia do ông bà Vương sắp xếp cho hắn quen nhau, sau đó định rằng sẽ tiến đến hôn nhân, nhưng Vương Nhất Bác lại đem lòng yêu Tiêu Chiến không suy nghĩ gì mà kết hôn cùng cậu, vì đều đó làm cô ta tức giận, cũng không biết cô ta có bỏ ý định làm Vương phu nhân hay không.
" Em là đang ghen sao?"
Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến giận dỗi mà phì cười, là do cậu tự động nhắc đến, hắn có nói đến Tịnh Lam đâu mà cậu lại giận dỗi chứ.
" Phải. Em là đang ghen đấy! Bà chị đó vừa hung dữ, vừa đáng ghét có điểm nào hơn em chứ? Nếu anh mà dám quay lại với chị ta, em sẽ bỏ ông chú già anh cho mà xem "
" Anh nói quay lại với Tịnh Lam khi nào? Em lại bắt đầu giận dỗi vô cớ rồi đúng không?"
" Tịnh Lam! Tịnh Lam! Nghe thân mật quá nhỉ? Đáng lẽ lúc đó, anh nên để cô ta ở lại mới phải, biết đâu cô ta sẽ sinh cho anh đứa con..."
Tiêu Chiến chưa nói hết cậu, đã bị Vương Nhất Bác chặn lại bằng nụ hôn ngọt ngào, cả hai chìm vào cơn mộng mị sau đó.
Khi Tiêu Chiến bên cạnh đã ngủ say, Vương Nhất Bác mới nhẹ nhàng hôn lên trán cậu.
" Tiểu Tán! Em chính là hạnh phúc của anh, Vương Nhất Bác chỉ yêu mình em làm sao lại nghĩ đến người khác được tiểu thỏ ngốc"
Sau đó hắn ôm cậu vào lòng, cũng chìm vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!