" Đi tắm đi rồi xuống ăn cơm " Tiêu Chiến loay hoay tìm kiếm quần áo trong tủ. Lấy một cái áo thun với một cái quần dài cho người nọ. Không chút thân thiện quăng luôn vào người ta luôn...
Mặc kệ người kia bị bộ quần áo che luôn cả mặt mà lấy thêm quần áo cho mình rồi nhanh đi ra khỏi căn phòng này. Vương Nhất Bác bỗng dưng cảm thấy tủi thân vì người nọ không để ý đến mình... Nhưng ngay lập tức tán mình một cái bốp vào mặt...
Vương Nhất Bác, mày điên rồi!
Nhanh chóng đi vào phòng tắm mà tắm rửa sạch sẽ để xuống ăn tối. Nhanh chóng mặc đồ vào, cũng vừa đó nhưng vẫn không thoái mái cho lắm... Nhưng mà tại sao lại có mùi gì đó thơm thơm vậy? Ngửi tới ngửi lui liền biết hóa ra mùi thơm thơm dễ chịu này là của bộ đồ này? Không biết dùng bột giặt gì mà có mùi thơm như vậy?
Tiêu Chiến quay về phòng thấy người nọ tắm xong. Nhưng mà ánh mắt của Tiêu Chiến chính là va phải cái bả vai kia,hình như nó đang bị rách ra ư ? Tiêu Chiến nhào lại bên chỗ của Vương Nhất Bác. Có thể là do lực quá mạnh mà khiến cho Vương Nhất Bác ngã xuống luôn...
Cảnh tượng này hình như hơi bị ái muội cho lắm ? Vương Nhất Bác bị ngã đau còn cảm thấy có gì đó nặng đè lên người của mình. Tiêu Chiến bị ngã không đau lắm, tay chóng đỡ ngồi dạy. Tay vẫn không quên nhiệm vụ mà kéo áo ở bả vai kia xuống... Quả nhiên, có vết máu thấm trên vải trắng rồi...
" Tắm làm sao mà để nó rách thế này hả ? " Tiêu Chiến nóng mặt, tay xoa xoa vết thương người nọ.
Vương Nhất Bác thấy người nọ gần kề bên mặt mình. Lại còn ngồi trên người mình nữa chứ, nhưng mà... Người này thật sự quá xinh đẹp đi, mi mắt uốn cong vòng cung bao quanh đôi mắt to tròn long lanh như nước, mũi cao, môi mọng màu cánh hoa anh đào.
"Này, đau quá cái ngu luôn hả gì ? " thấy người nọ nhìn chằm chằm vào mình, tuy ngại ngùng nhưng vẫn nói.
Vương Nhất Bác tỉnh mộng, trừng mắt nhìn người nọ. Hắn trước giờ lăn lộn chiến trường bao nhiêu lần rồi, không lẽ trong hắn như người sợ đau lắm sao ?
" Xuống " khôi phục lại băng lãnh, cảm thấy tình cảnh này thật khiến người khác hiểu lầm ? Hơn nữa, một mùi hương thơm nhẹ nhẹ đang phát ra rất dễ chịu. Hắn sợ bản thân không kiềm chế nổi nữa ?!
Tiêu Chiến thấy người nọ lại khôi phục băng lãnh nhất thời cảm thấy bực mình ?! Mình lo lắng cho hắn như thế mà một lời cảm ơn cũng không có ? Còn băng lãnh với cậu ư ? Kêu cậu " xuống" hả ? Cậu không xuống luôn đó thì sao hả ?
Vương Nhất Bác nhìn người nọ không nhút nhích 1cm nào cảm thấy cũng bực mình không kém ? Lần đầu tiên có người không sợ hắn ? Nhíu mày, nhiệt độ trong phòng bỗng dưng hạ xuống...
" Xuống "
"..."
" Xuống "
"..."
Tiêu Chiến không trả lời, cũng không nhút nhích xuống khỏi người của hắn. Dù sao thì cậu cũng không phải người dễ bắt nạt nha~~ Đừng có mà giỡn mặt với cậu, hừ !
Vương Nhất Bác lần đầu cảm thấy lời nói của mình không có một tí ảnh hưởng nào. Nhất thời cảm thấy khó chịu, nhiệt độ trong phòng lại hạ xuống không phanh. Chỉ duy con thỏ không sợ trời không sợ đất kia vẫn ngạo kiều không nhút nhích. Ánh mắt của hắn càng trở nên lạnh lẽo hơn.
Người nọ hình như một chút cũng không sợ hắn ?!
" Đừng có ra lệnh cho tôi, đừng quên ai cứu ai ? " Tiêu Chiến mỉm cười nhếch môi, nụ cười nửa miệng xinh đẹp cuốn hút quyến rũ. Ánh mắt thậm chí cũng giống y như hắn mà lạnh lẽo xuống. Bản thân tự ngồi dậy, tay phủi phủi vai áo. Không nói không rằng liền đi ra ngoài. Vương Nhất Bác bị uy hiếp?! Bỗng dưng cảm giác thú vị dâng trào, nhiệt độ trong phòng nhanh chóng hồi phục. Lại quay đầu nhìn vết thương của mình, hắn nên vui? Người nọ dường như là đang quan tâm đến hắn ? Dù sao cũng cần phải điều tra người kia trước đã. Tay cầm di động lên, nhấn nhấn...
" Hàn Liệt, điều tra một người tên là Tiêu Chiến đi "
" Vâng thưa lão đại, nhưng mà có thể cho tôi thêm xíu thông tin nữa không ạ ? " Hàn Liệt chỉ nghe hắn nói đúng có cái tên... Mà tên Tiêu Chiến làm gì có 1 người, phải nói là vạn người luôn chứ ? Bởi vậy cần thêm chi tiết là đương nhiên rồi .
" Người cứu tôi ở đồi phía sau thành phố " nói xong câu này liền ngắt máy, nhiêu thông tin này mà không điều tra được thì từ lâu đã bị đuổi khỏi Knight rồi.
Hàn Liệt nghe thấy thế liền nhanh chóng phái người đi xem xem ra sao. Vương Nhất Bác sau khi ngắt cuộc điện thoại thì liền mở cửa đi ra khỏi phòng. Căn biệt thự này cũng không rộng lắm, so với biệt thự của hắn chỉ bằng 1/6 thôi, dù sao cũng tạm ở được. ( Jii : Không ở được thì ra ngoài đường mà ở =)))
Dù sao vết thương cũng không băng lại, đi xuống cầu thang đi ra phòng ăn. Tiêu Chiến ngồi một mình, trên bàn toàn là những món ăn người nhà có quyền hay ăn không. Nhìn qua bàn ăn ít nhiều gì cũng là mốt số tiền lớn, nhưng thì đã sao ? Đối với hắn những món này cũng chẳng có gì đặc biệt cả...
Quản gia thấy Vương Nhất Bác là khách xuống dùng bữa liền nhanh nhẹn lấy chén cùng đũa cho hắn dùng. Hắn ngồi cạnh Tiêu Chiến, do là bàn tròn hơn nữa hắn còn cố ý kéo ghế xích lại người nọ nên nhìn khoảng cách có hơi nhỏ... Tiêu Chiến dù sao cũng là đang giận hắn nên cứ mặc kệ hắn, kéo ghế xa hắn một chút. Cứ thế,cậu mà kéo xa thì hắn lại xích lại gần, lặp đi lặp lại muốn di chuyển hết cả cái bàn tròn luôn rồi ?! Tiêu Chiến ăn cũng nuốt không trôi nữa, tay bỏ chén cơm xuống bỏ đi một mạch.
" Dì Hồng, dì chuẩn bị phòng cho khách đi " Tiêu Chiến làm sao không biết người nọ muốn gây chú ý với mình ? Nhìn bả vai kia chắc vẫn chưa băng bó lại, nhưng dù sao người giận là cậu nên không thể xuống hạng mà đi quan tâm người nọ.
Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến đi liền đi theo lên lầu.
" Phòng cậu ở bên kia " Tiêu Chiến đứng trước cửa phòng rồi mà hắn vẫn chưa chịu đi liền lên tiếng đuổi người. Vương Nhất Bác chính là lạ chỗ cộng thêm sợ ma với bóng tối nữa. Cho nên làm sao dám ngủ một mình chứ ?
" Tôi muốn ngủ cùng " Vương Nhất Bác thỏ thẻ lên tiếng, đầu cúi xuống vì xấu hổ. Lần đầu tiên trong cuộc đời hắn cảm thấy nhục nhã quá ê chề đi...
" Vì sao ? Không sợ tôi cưỡиɠ ɦϊếp nữa à ? " Tiêu Chiến chính là bị sự dễ thương này làm cho quên mất nổi giận. Băng lãnh hóa ra cũng có thể khả ái đên như thế. Nhưng không hiểu sao vẫn muốn trêu chọc hắn một chút. " Tôi sợ tối " Vương Nhất Bác ơi, ai đoạt xá mày rồi ? Sao mà nhục gì đâu mà nhục dữ vậy nè ?
Tiêu Chiến xíu nữa là cười haha thật lớn rồi. Hên là cố gắng nhịn xuống,nếu cười người đàn ông to cao trước mặt sẽ coi trọng mặt mũi mà giận luôn cả mình thì sao ?
" Ngủ cho đàng hoàng vào " Tiêu Chiến liền cho hắn vào phòng, cùng lúc đó điện thoại di động của hắn cũng run run lên.
" Tôi đi tắm " Tiêu Chiến vừa nói vừa lấy đồ đi vào phòng tắm. Nói ra câu này Tiêu Chiến thật muốn tát mình một cái?! Mắc cái gì mà mình phải nói cho hắn cái chuyện này ?
Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến đi tắm liền lấy điện thoại đang run lên của mình ra.
" Lão đại à, công nhận người này có gia thế khủng khiếp thật đấy " Hàn Liệt sau khi có được thông tin của Tiêu Chiến liền kinh hồn, ánh mắt ngạc nhiên nhìn vào thông tin không thể tin nhưng vô cùng thuyết phục này. " Làm sao ?" Hắn chính là ghét cái vẻ thần thần bí bí nhất.
" Tiêu Chiến, sinh năm : 1998 ngày 5 tháng 10. Hơn nữa là sát thủ ưu tú của tổ chức sát thủ đứng đầu thế White " Hàn Liệt vừa nói vừa ngưỡng mộ, White nổi tiếng với cái tên nó có nghĩa là trắng. Nghĩa là,chỉ cần là sát thủ họ ra nhất định sẽ gϊếŧ sạch, gϊếŧ trắng không chừa một ai.
" Chỉ có vậy thôi mà cậu phấn khích dữ vậy? " hắn bỗng dưng cảm thấy khinh thường tên Hàn Liệt này.
" Làm gì có ? Lão đại à, tên Tiêu Chiến này công nhận gia thế khủng khiếp lắm đó. Bên Trung Quốc, thì là Tiêu thiếu gia của Tiêu gia, còn bên Anh Quốc thì là thân vượng điện hạ Sean của gia tộc Windsor. Cậu ấy chưa bao giờ xuất hiện trên báo chí, thông tin này phải kiếm dữ lắm mới có " Hàn Liệt ngưỡng mộ nói. Giọng nói phấn khích không che giấu được. Gia tộc Windsor ở bên Anh là một gia tộc lớn, ngay cả đức vua và tổng thống Anh phải dựa vào họ để có thể yên ổn như bây giờ. Chỉ có gia tộc Windsor mới có thể xử lí những người có lòng tham với ngai vị và quyền lực của Anh.
____________
Phải viết văn để nộp cho giáo viên,thêm lại học online nên không có thời gian????. Mấy cô ráng đợi Jii đi mà????
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!