TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN

[Fanfic] [Bác Chiến] Điểm Sáng Duy Nhất

Chương 1: Chap 1


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
sau →

 

Bầu trời buổi sáng trong xanh không một gợn mây đem lại cảm giác tươi mát yên bình. Những tiếng chim hót thánh thót vang lên như đang đón chào một ngày mới đầy tốt đẹp. Trong không khí còn ngưng đọng hơi sương dường như còn pha lẫn cả mùi thơm ngọt dịu của hoa cỏ cây lá xung quanh. Làn gió nhẹ thoảng qua đem lại cảm giác mát lạnh sảng khoái đến từng tế bào trong cơ thể, khiến lòng người bất chợt buông lỏng để có thể tận hưởng nhiều hơn nữa cảm giác tuyệt diệu này.

Tất cả mọi thứ đều nói lên hôm nay là một ngày tốt lành...

Phía trước cổng trường, có nhóm học sinh vừa đi vừa tán gẫu với nhau, có nhóm thì cười đùa quậy phá, cũng có những học sinh trầm mặc đi một mình, dáng vẻ chín chắn trưởng thành. Nhưng dù có làm gì đi nữa,  ánh mắt của họ vẫn sẽ không tự chủ được mà dừng lại trên thân ảnh đang đứng im lặng ở một góc của cổng trường.

Thiếu niên nọ đứng đó như một pho tượng, ánh mắt hờ hững hướng về phía trước, giống như đang nhìn về bên trong trường, nhưng khi nhìn kĩ lại thì ánh mắt đó càng giống như không có tiêu cự, vô định nhìn vào hư không.

Ánh nắng buổi sáng ấm áp phủ trên người cậu, khiến cho cả người cậu dường như đang phát ra ánh sáng. Chỉ cần khẽ liếc nhìn, liền sẽ nhớ mãi khoảnh khắc ấy...

Đẹp tựa thiên thần!

Cậu lặng lẽ chiếm một góc nhỏ của cái cổng to lớn phía trước mặt, mặc kệ những ánh mắt tò mò, đánh giá cùng tìm tòi xung quanh, cậu chỉ yên tĩnh đứng đó, giống như đã chìm vào thế giới của riêng mình, không một chút để ý đến xung quanh. Nếu như không phải lồng ngực kia còn đang phập phồng lên xuống vô cùng đều đặn thì có lẽ tất cả mọi người đã nghĩ rằng cậu chính là một bức tranh phong hoa tuyệt thế đứng yên bất động.

Không khí bao quanh cậu cũng vô cùng vô cùng lạnh lẽo, lạnh lẽo tới mức không khí cũng muốn đóng băng. Dường như những điều tốt đẹp và ấm áp xung quanh sẽ mãi mãi không thể chạm vào cậu. Cả người cậu như đang tản ra dòng chữ " người sống chớ lại gần ".

 

- Người kia là ai vậy? Cậu ta đã đứng đó nãy giờ rồi, đứng đó làm gì?

- Làm sao mà biết được, nhưng có lẽ là học sinh mới chuyển trường. Đó là đồng phục của lớp A à nha, với nhan sắc đó mà còn ở lớp A thì sao mọi người sẽ không biết được!!

- Thật sự là rất rất rất soái...! Ngũ quan hoàn hảo không chừa một milimet luôn.... Nhan sắc này đã có thể tranh phong với Tiêu hội trưởng luôn rồi.

- Tiêu hội trưởng là thuộc trường phái ôn nhu nho nhã lễ độ, còn vị soái ca này lại thuộc trường phái lạnh lùng lãnh khốc!!! Con tim bé nhỏ của tớ đã phải chịu những đả kích thật lớn biết bao...!!!!

- Đồ mê trai nhà cậu không nghĩ được cái gì khác sao?!!!

- Làm như cậu không giống vậy! Không biết ai trước đây chỉ vì muốn được đến gần hội trưởng mà tự làm ngã bản thân. Trình độ này tớ nhưng theo không có kịp!!!

- Có sao? Sao tớ không biết nhỉ???

- Hừ....

- Này này... Không biết hai người có thấy vậy không nhưng mà tớ cảm thấy vị soái ca kia có nét gì đó rất giống Tiêu hội trưởng nha! Nhất là cái góc nghiêng kia, giống hệt...

- Nghe cậu nói vậy, tớ cũng cảm thấy giống thật!

- Tiếc là người ta ở lớp A... Sao không phải là lớp B của bọn mình chứ....

- Ừm... Thật sự là rất đau lòng!

Nghe thấy rõ cuộc trò chuyện của tụi con gái, nhóm nam sinh bênh cạnh liền tỏ vẻ bất lực

- Một lũ mê trai các cậu, một chút gì về thân phận hắn cũng không biết, đứng đó bàn luận về khuôn mặt người ta làm gì, làm ơn thực tế chút đi.
- Con trai mấy người thì hiểu cái gì. Nhanh nhanh vào lớp đi!

Nghe được đoạn đối thoại này,  những người xung quanh cũng chỉ là im lặng mà suy nghĩ. Đã vào học được nửa năm rồi, vào thời gian này mà có thể được đặc cách vào học cũng chỉ có những gia đình giàu có và có địa vị cao. Nhìn đồng phục thì là lớp A khối 11, những gia đình danh tiếng có con ở độ tuổi này trong thành phố đều đã đưa con vào đây học từ trước. Nhìn dáng vẻ điển trai lạnh lùng kia của cậu ta,  phù hợp nhất cũng chỉ có con trai nhà họ Vương - Vương Nhất Bác.

Vương thị là một trong ba tập đoàn hàng đầu trên cả nước, ngang hàng với Tiêu thị và Bắc thị. Ba tập đoàn này tạo thành thế chân vạc ổn định, cân bằng nền kinh tế trên đất nước. Đứng đầu Vương thị hiện nay là Vương Dục - cũng là cha của Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác người này, từ nhỏ đã được đưa ra nước ngoài, nhưng dù sao cũng là người kế thừa sản nghiệp lớn trong tương lai, tin tức về cậu không nhiều thì ít vẫn luôn được đưa về nước.

Vô tình. Lạnh nhạt. Khó gần. Hơn nữa còn là lão đại của một nhóm học sinh cá biệt trong trường.

Người như vậy, tốt nhất không nên dây dưa, chưa nói đến việc người ta có quan tâm ngươi hay không, chỉ cần làm người ta không vừa mắt là cả sản nghiệp nhà ngươi cũng tan theo mây khói.

Những ai đã đoán ra được thân phận của cậu đều âm thầm đưa ra kết luận như vậy.

 

Đợi đến tận khi dòng người qua lại đã chẳng còn một ai, chuông vào học cũng đã reo lên,  Vương Nhất Bác mới chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt lạnh nhạt nhìn qua tấm bảng tên phía trên cùng cánh cổng, khoé môi khẽ nhếch lên một độ cong nhẹ.
- Đế Quốc.

Chất giọng khàn khàn của thiếu niên thời kì vỡ  giọng không khiến người ta cảm thấy khó nghe hay phản cảm mà lại càng khiến người ta điên cuồng hơn khẽ vang lên, nhẹ tới nỗi như hoà vào cơn gió rồi nhẹ nhàng tan biến trong không khí.

Rời mắt khỏi tấm biển, khẽ động đậy chân, một tay Vương Nhất Bác cầm lấy dây cặp đang khoát trên vai, tay còn lại bỏ vào túi quần, thong thả mà bước vào trường y như một vị quân vương đang bước tới ngai vàng của mình.

- Thằng kia, đứng lại cho tao.

Phía sau vang lên một giọng hét khiến khung cảnh yên tĩnh xung quanh trong 1 giây hoàn toàn bị phá vỡ. Tiếp theo đó là một tràng tiếng bước chân chạy tới. Vương Nhất Bác cũng không hề dừng bước chân, vẫn tiếp tục đi từng bước nhịp nhàng bình thản.

- Tao bảo mày đứng lại.

Ánh mắt dường như khẽ trầm đi một chút,  Vương Nhất Bác bị buộc phải dừng chân. Trước mắt cậu, cũng chính là đám học sinh đã chặn đường cậu, tên nào tên nấy đều là một bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ. Đồng phục mặc trên người lỏng lẻo xộc xệch, nhìn vào chẳng thấy một chút gì gọi là quy củ, tóc tai cũng luộm thuộm, nhuộm xanh đỏ đan xen như một cái bảng pha màu. Mặt ai nấy đều hiện lên vẻ không coi ai ra gì, trên người liền kém không trao cái bảng " ta chính là lưu manh ".
Rốt cuộc là thể loại đại ca nào mới có thể đào tạo ra được đám đàn em cực phẩm như này đây!

- Mày vậy mà dám làm lơ tao như vậy, có biết tao là ai không hả?!

- Cũng thật không ngờ, lớp A mà cũng có thành phần đi muộn như này.

Bạn đang đọc bộ truyện [Fanfic] [Bác Chiến] Điểm Sáng Duy Nhất tại truyen35.shop

- Mày có ý gì đấy, quay mặt lại đây.

Phía sau vang lên một giọng nói mỉa mai cùng tức giận.

Giọng điệu này... giống như đang cố tình ra vẻ ta đây rất hư hỏng. Đủ tiêu chuẩn của một tên thiếu gia đang trong thời kì phản nghịch.

Ngày đầu tiên nhập học, cũng thật đủ đen đủi!

Khẽ cụp mi, Vương Nhất Bác chậm rãi xoay người, gương mặt dường như càng thêm lạnh lùng, không khí xung quanh dường như cũng đã đóng băng. Một giây đã diệt gọn khí thế đối thủ, trên đời này cũng chỉ có mình Vương Nhất Bác mà thôi.

Nâng mắt đánh giá người phía đối diện, trong đầu Vương Nhất Bác hiện lên 3 chữ: Thật đáng tiếc!
Khác với đám đàn em đầu tóc xanh đỏ lòe loẹt, đồng phục xộc xệch, vị lão đại này có một đầu tóc màu đỏ rượu, gương mặt nhìn qua cũng có vẻ điển trai sáng sủa, quần áo trên người cũng rất chỉn chu sạch sẽ. Điểm tương đồng duy nhất với đám đàn em của hắn có lẽ là trên mặt đều kém không dán dòng chữ " ta là lưu manh", trên môi cũng treo lên một nụ cười có vẻ rất lưu manh. Tuy rằng có chút huyênh hoang cùng cao ngạo nhưng cũng không khiến người khác khó chịu cho lắm.

Nhưng mà lại cản đường...

- Có việc?

Giọng nói vẫn trầm trầm khàn khàn mê người như vậy nhưng lần này nó lại như mới được vớt từ trong hầm băng ra tới, lạnh buốt thấu xương.

Bị khí thế kia chấn động, lại bị giọng nói lạnh băng kia thức tỉnh, vẻ mặt Bắc Thần hiện giờ cực kỳ vi diệu!
Hắn vừa rồi, thế nhưng lại bị khí thế của thằng nhãi này làm cho cả người run rẩy, đầu óc trống rỗng, một lời cũng không thể nói, cổ họng giống như đã bị đóng băng. Lại nhìn xung quanh một lượt, đàn em của hắn thế nhưng toàn bộ đều đã bị chấn trụ tới, đứa nào đứa nấy ngây ra như phỗng.

Thẹn quá hóa giận, Bắc Thần tát mạnh vào đầu một đàn em bên cạnh mình, lớn tiếng mắng:

- Ngẩn ra đấy làm gì, tỉnh lại hết cho tao...

Đám người lúc này mới chợt bừnh tĩnh, có chút ngơ ngác nhìn nhau rồi đồng loạt hướng ánh mắt về phía Vương Nhất Bác. Người này... làm thế nào mà uy áp lại khủng khiếp như vậy... cảm giác vừa rồi... thật sự là quá đáng sợ!!!

- Thần ca, bọn em...

- Im miệng!

Bị quát, đám đàn em câm nín, trong đầu một số người lại âm thầm không phục,
Cũng không phải mình bọn hắn bị chấn động, mắng rồi thì quay về quá khứ để cứu vớt hình tượng được à!

Không để ý đến vài đàn em nhà mình sắc mặt có chút khó coi, Bắc Thần giờ mới có cơ hội quan sát người vừa khiến bọn họ bị đông cứng toàn tập.

Khuôn mặt tinh xảo không xuất hiện bất cứ cảm xúc dư thừa nào, ngũ quan hoàn hảo như do chính tay thượng đế điêu khắc. Toàn thân trên dưới đều toả ra hàn khí làm người ta không tự chủ được mà cách xa. Nhất là khi nhìn vào đôi mắt kia, cả người liền lạnh toát...

Lớp A hình như trước nay không có người này.

Đến tận giờ phút này, Bắc Thần mới nhận ra gương mặt này hắn không hề quen thuộc. Tuy rằng học ở lớp C, nhưng hắn dám đảm bảo từng người ở lớp A hắn đều nhớ rõ. Cho nên đây là học sinh mới hả?
Vị học sinh mới này dung mạo thật sự là nghịch thiên mà!

Trong lòng Bắc Thần cảm thán không thôi, trên đời còn có người thứ hai có nhan sắc nghịch thiên như vậy. Trước đây hắn từng nghĩ họ Tiêu kia đã là cực hạn có một không hai, không ngờ rằng vẫn còn một cực hạn như vậy tồn tại nữa. Quả nhiên là thế sự khôn lường mà!

Nhìn người phía trước thế nhưng lại đang ngây ra nhìn mình, trong mắt cũng không còn thứ cảm xúc gọi là tức giận khi nãy mà thay vào đó là cảm khái, Vương Nhất Bác có chút khó hiểu, tên này quả thật có bệnh, hơn nữa bệnh không hề nhẹ!

- Có việc?

Đứng im lặng một lát, Vương Nhất Bác lên tiếng. Giọng nói tuy còn lạnh nhưng không còn băng như lúc trước.

Vương Nhất Bác cậu vốn chỉ định vào lớp muộn một chút, ai ngờ gặp phải đám người này, cứ tưởng là đến kiếm chuyện, cũng không đúng, lúc đầu là đến kiếm chuyện thật, nhưng mà giờ... có chút cạn lời.
Ăn no không có việc gì làm à?

- Thần ca! Thần ca! Thần ca anh làm sao vậy?

Một tên đứng cạnh Bắc Thần nhỏ giọng hỏi.

Thần ca của bọn hắn hôm nay bị gì vậy? Bây giờ không phải nên giáo huấn tên này một trận sao? Sao lại đứng nhìn chằm chằm người ta thế kia!

Tên này mặc dù đẹp thật nhưng ngày nào mà Thần ca chẳng giáp mặt với vị kia chứ, lẽ ra nên miễn dịch rồi mới phải.

Oh!!! Không lẽ đây mới là gu của Thần ca, cho nên tiếng sét ái tình đánh xuống, vừa gặp đã yêu rồi?

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, đàn em vừa nhỏ giọng gọi Bắc Thần đã bổ não ra không ít thứ, hắn càng nghĩ lại càng cảm thấy mình đúng!

Thần ca trước nay đều không có bạn gái, đến cô gái thầm thương cũng không có, thì ra là thích con trai!

Kỳ thị?

Không không không! Đã là thời đại nào rồi, hắn sao có thể có suy nghĩ cổ hủ như vậy. Với hắn đây, chỉ mong cho Thần ca hạnh phúc, cho dù là con chó hắn cũng chấp nhận được nói gì tới đây vẫn còn là con người!!!
Bắc Thần giờ còn đang bận rộn đem từng chi tiết giữa hai người kia ra so sánh, nào đâu còn để ý đến xung quanh, cũng làm sao mà biết được đàn e của mình nghĩ như thế nào. Nếu như để hắn biết, còn không phải sẽ đại chiến 800 hiệp luôn sao?

Cmn tiếng sét ái tình, vừa gặp đã yêu cái quỷ. Hắn là thẳng, thẳng 100% được không!!!

- Thần ca! Anh tỉnh lại đi, Thần ca...

Thấy lão đại nhà mình vẫn còn nhìn người ta " đắm đuối ", đàn em nọ khẽ giật giật góc áo Bắc Thần mấy cái.

Thần ca cũng thật là! Lỗ mãng như vậy lỡ dọa người ta chạy mất thì phải làm sao!

Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: [Fanfic] [Bác Chiến] Điểm Sáng Duy Nhất, truyện [Fanfic] [Bác Chiến] Điểm Sáng Duy Nhất , đọc truyện [Fanfic] [Bác Chiến] Điểm Sáng Duy Nhất full , [Fanfic] [Bác Chiến] Điểm Sáng Duy Nhất full , [Fanfic] [Bác Chiến] Điểm Sáng Duy Nhất chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top