Vương Nhất Bác bế ngang Tiêu Chiến, đặt cậu lên giường.
Quần áo đã cởi bỏ, chỉ còn lại những gì thuộc về nguyên thuỷ nhất.
Tiêu Chiến dưới ánh chiều chập choạng, làn da hiện rõ những dấu hôn sậm, chứng tỏ người ở phía trên đã si mê cậu như thế nào.
Tiêu Chiến cong lưng, chân quàng trên hông Vương Nhất Bác vô thức co chặt lại, vô tình khiến bên trong thắt chặt hơn.
"Bảo bối, thả lỏng", Vương Nhất Bác dùng tay vuốt hết mồ hôi rịn trên trán Tiêu Chiến, động tác vô cùng nâng niu. Anh biết cậu khó chịu, trong lòng đang nghĩ đến chuyện có nên dừng lại hay không. Làm Tiêu Chiến đau, Vương Nhất Bác không nỡ.
Tiêu Chiến cắn môi không đáp, thực chất là không đáp được. Sớm đã không còn đau rồi, hiện tại chỉ có
một cảm giác rất lạ. Nhưng Tiêu Chiến xấu hổ, thành ra cứ để Vương Nhất Bác nghĩ đông nghĩ tây.
Mà Vương Nhất Bác thì hiểu lầm thật. Nhìn Tiêu Chiến khổ quá chừng, anh cũng không phải dạng người cố chấp trong chuyện này, quyết định rút ra. Thế mà người vừa động, nghe Tiêu Chiến ở bên dưới khẽ ngân lên một tiếng, âm lượng rất nhỏ, nhưng Vương Nhất Bác biết nó là gì. Cứ ở trong tình huống này, kể cả người chưa từng trải qua, tự khắc cũng sẽ hiểu.
Vương Nhất Bác vui mừng khôn siết, không nói mà trực tiếp đẩy thắt lưng về phía trước, Tiêu Chiến bị tập kích bất ngờ, thất thần hét lên một tiếng, vừa đủ kíƈɦ ŧɦíƈɦ đại não của Vương Nhất Bác.
"Bảo bối, rõ ràng đã thoải mái, tại sao không nói?", Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến da mặt mỏng, nói xong liền hôn lên mặt Tiêu Chiến nhiều cái nữa.
"Hức...đừng nói nữa mà...", giọng Tiêu Chiến khàn khàn, nước mắt sinh lý không thể ngăn mà chảy ra, khiến viền mắt đỏ ửng, trông rất đáng thương, nhưng cùng lúc cũng rất quyến rũ.
"Nói cho anh nghe, yêu anh không?", Vương Nhất Bác đẩy nhanh tốc độ, được người mình yêu trao cả trái tim và thân thể, Vương Nhất Bác cũng ngỡ mình như bay trên mây.
"Yêu anh...em yêu anh", Tiêu Chiến cất giọng nỉ non, tâm tư chân thành nhất, thiêng liêng nhất được Tiêu Chiến gửi trao đến cho Vương Nhất Bác, chỉ một mình anh mà thôi.
Chỉ ba chữ nhưng sức mạnh còn hơn cả trăm ngàn kíƈɦ ŧɦíƈɦ khác, đủ để đẩy hai người lên tới đỉnh, xúc cảm bùng nổ, hệt như có trăm triệu pháo hoa nổ rền rã trên bầu trời.
Vương Nhất Bác hôn lên môi Tiêu Chiến, ôm chặt cậu vào lòng. Ước nguyện cả đời này, mãi được kề cạnh cậu.
Tiêu Chiến hôn đáp trả Vương Nhất Bác, dang vòng tay đặt lên tấm lưng rộng, ôm chặt anh vào lòng. Ước nguyện cả đời này, mãi được ở bên anh.
.
.
.
Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến hẹn hò 2 năm, sau đó dọn đến sống chung cũng được hơn 2 năm. Tuy không thể đến Uỷ ban lĩnh giấy kết hôn được như người ta, nhưng nhẫn trơn luôn được đeo bên ngón trỏ, đối với họ, hoặc bất cứ ai giống như bọn họ, đều đã quá trọn vẹn.
Tiêu Chiến trở về nhà sau khi gặp bạn bè. Lúc mở cửa cứ ngỡ Vương Nhất Bác không có nhà, nhưng khi mở cửa phòng mới biết anh đang ở bên trong, ngồi trên bàn nhìn màn hình chăm chú, có lẽ bận làm việc.
Tiêu Chiến khép nhẹ cánh cửa lại, còn mình đi ra ghế sofa nằm xuống. Người rất mệt, chỉ muốn ngủ.
Cậu vốn đang chập chờn, nhưng vẫn cảm nhận được có người đến bên, chen vào khoảng trống nhỏ giữa lưng cậu và thành ghế, thuần thục ôm lấy cậu vào lòng.
"Sao lại nằm ở đây? Khó chịu sao?", Vương Nhất Bác vuốt ve cánh tay Tiêu Chiến, thì thầm bên tai.
"Không có, em muốn nằm một chút thôi", Tiêu Chiến nhẹ giọng, cũng đặt tay lên bàn tay Vương Nhất Bác. Cậu không giận hờn gì Vương Nhất Bác cả, chỉ là muốn kiếm một chỗ đặt lưng nằm xuống, nếu ở bên trong, cậu như vậy sợ làm Vương Nhất Bác sẽ vì lo lắng mà bỏ dở công việc.
"Uhm, lần sau phải vào phòng ngủ nghe chưa? Ngủ ở đây ngộ nhỡ cảm lạnh, đau lòng anh", Vương Nhất Bác thơm lên mái tóc mềm của Tiêu Chiến.
Nắng chiều bên ngoài đã tắt, không gian trong nhà cũng tối dần, nhưng hai người vẫn nằm ở đó, không muốn bật điện, có lẽ vì người mình thương yêu nhất đã ở bên rồi, liền không cần thêm gì nữa.
__Hoàn__
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!