Thời gian đã trôi được một lúc kể từ khi Nhất Bác nghe thấy tiếng Tiêu Chiến đẩy cửa quay trở lại căn hộ....
Cậu đấm mạnh vào tường mấy cái, chà nhìn cái đứa chả có gì thật từ trên xuống dưới là cậu đây. Trong khi anh ấy dành cho cậu toàn bộ sự chân thành, thổ lộ toàn bộ nỗi lòng của anh ấy. Anh có thể nói với cậu rằng anh ấy đang bận việc gì đó, anh có thể thoái mải bảo rằng tối qua anh uống rượu với bạn mình. Cậu xứng đáng có được thứ tình yêu ấy à?
Trời ơi, những gì cậu cần làm là bước ngay ra khỏi cái ổ của cậu, nói thật với anh ấy và kết thúc ngay lập tức giấc mơ đầy màu hồng này. Ảo mộng đầy chất vương giả này, cậu không còn sống trong thực tại nữa, từ lúc cậu đặt nụ hồn đầy ôn nhu lên trán Tiêu Chiến. Nào, mạnh mẽ lên, hãy dung cảm và nói cho anh ấy biết sự thật đi!"
Tâm trí cậu đang cố gắng thuyết phục làm như vậy, nhưng tất cả những gì cậu làm sau khi suy nghĩ cẩn thận như kia lại là nằm xuống sàn, không nghe tim cũng không nghe não.
Sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa sau lưng, cậu quyết định đợi thêm một lúc nữa. Tiêu Chiến có lẽ đã đi ngủ. Chí Quang đã rời đi từ sớm. Rời đi lúc này là an toàn.
Đúng thế, cậu sẽ nói cho anh biết sự thật... Chỉ là, không phải lúc này. Bây giờ là thời điểm hoàn toàn để chạy trốn. Vì vậy, Nhất Bác nhanh chóng mặc quần áo, rồi từ từ phá cửa phòng làm việc...
Ơ, cái ví!
Cậu nhanh nhẹn chộp lấy cái ví, khóa cửa lại và rón rén bước tới hành lang một cách im lặng nhất có thể...
Và bước nữa... và... cậu sẽ an toàn...
Nhưng...
Cái ŧɦασ má Elsa sao mày tự nhiên kêu lên làm gì, ai bắt mày chào tao đâu?
.
.
.
"Chí Quang, cậu quên gì sao?"
.
.
.
"Không, không phải Chí Quang... Chào... em, em... đánh thức anh à?" Nhất Bác lắp bắp, cố gắng giả vờ như không có gì trước khi bước vào phòng ngủ.
.
.
.
.
.
"Nhất Bác? Vương Nhất Bác? Sao em lại ở đây?", người con trai vẫn còn ngáp ngủ đan nằm trên giường, đứng dậy dụi mắt với vẻ không thể nào, anh nghĩ rằng chắc mình lại gặp ảo giác, giống như trước đó.
Bây giờ chính là thời điểm cậu có thể nói cho anh biết toàn bộ sự thật!
Nhưng thay vào đó, cậu lại hỏi anh: "Anh cho em địa chỉ mà, anh không nhớ à?"
"Ý anh là sao em lại ở đây?", Tiêu Chiến khó khăn bước xuống giường. Nhất Bác vội vã chạy lại đỡ lấy anh, kê lại gối trước khi để anh ngồi trên tấm chăn.
"Không, bảo bối, đừng đi xuống. Em ở đây vì anh nói anh thấy không khỏe. Em định nấu canh giải rượu cho anh, học từ bà ngoại nhà em. Anh ngủ tiếp đi, khi nào nấu xong sẽ gọi anh dậy." Cậu thì thầm, đắp chăn lại cho anh để anh không bị lạnh.
Xong xuôi, cậu đứng lên định ra ngoài, cái người đang nằm trên giường đột nhiên kéo tay cậu: "Bảo bối thích lắm. Nhưng trước khi đi, cảm ơn em và xin lỗi vì đã khiến em lo lắng. Em thật sự rất đáng yêu, anh phải may mắn như thế nào mới yêu được một người tuyệt vời như em chứ. Những người xung quanh anh, nhất là cha, khiến anh sợ hãi rằng sau này mình sẽ là một người không có trái tim, không biết yêu là gì, cũng có thể quen những người rác rưởi, họ chỉ quan tâm đến tiền của anh thôi. Ừm, nói đến đây rồi, anh có thể hôn em không? Tại vì dạo này anh hay mơ về em lắm", Tiêu Chiến nhõng nhẹo nói.
"Vậy sao? Em cũng muốn hôn anh lắm. Nhưng anh đang bị ốm, làm sao bây giờ? Thật ra em không tuyệt vời như anh nghĩ đâu. Em biết rằng em không xứng với anh một chút nào, cũng không dám cầu xin tình yêu từ anh, nhưng... em không thể ngăn bản thân mình lại. Tha thứ cho em, và... đừng bao giờ quên rằng anh nói yêu em không phải là thật, cho dù điều đó có thể xảy ra đi chăng nữa." Cảm giác tộ lỗi và sự xấu hổ đến tột cùng đã dày vò trái tim cậu, cậu không đủ mạnh mẽ để nói với anh toàn bộ sự thật Làm sao để sạch sẽ? Khi môi anh ấy như vị ngọt của thiên đường? Không, chưa...
Anh ấy sẽ, vào một lúc nào đó... nhưng không phải bây giờ, chưa phải lúc!
Càng không phải bây giờ khi ngón tay Tiêu Chiến đang quấn lấy tóc cậu, còn đang đắm chìm trong nụ hôn đầy tâm tư kia.
OMG, anh ấy hôn giỏi quá!
Đôi chân của Nhất Bác bắt đầu run rẩy không kiểm soát được, cậu cảm thấy nếu bây giờ không dừng lại, cậu sẽ không biết mình sẽ làm gì Tiêu Chiến nữa.
"Anh yêu em, thật sự rất yêu em. Anh biết em cũng yêu anh, anh có thể cảm nhận được sự chân thành của em. Thật ra, anh còn bị em thu hút không phải vì mỗi dễ thương với sẹc xi đâu, anh còn thích em ở sự chân thành mà," Tiêu Chiến thì thào, lại đưa cái lưỡi ngọt ngào xâm chiếm lấy miệng Nhất Bác. Không khí ngày càng đầy ám muội, cả hai đã bắt đầu thấy nóng. Tiếng điện thoại reo trên tủ đầu giường của Tiêu Chiến làm hỏng hết việc. "Kệ nó đi!", Tiêu Chiến không muốn nghe mà Nhất Bác đã đứng dậy đưa điện thoại cho anh.
"Ngoan nào, nghe điện thoại đi anh, nhỡ đâu có việc gấp thì sao. Đằng nào em cũng định ra ngoài mua đồ ăn cho anh nữa. Nếu như em nhớ không nhầm, thì tủ lạnh chả còn cái gì từ lần cuối cùng em đã ăn ở đây", Nhất Bác nói, và đầu óc có vẻ không tỉnh táo lắm sau nụ hôn ướŧ áŧ đấy vừa nhận ra cậu lỡ mồm rồi.
May mắn thay, lỡ mồm của cậu, hoàn toàn Tiêu Chiến vứt sạch ra khỏi đầu khi anh tức giận nghe điện thoại:
"Thế quái nào mà cậu cũng tìm được mấy con số này? Chết tiệt!"
Nhất Bác vội vã ra khỏi căn hộ, làm ơn Tiêu Chiến đừng để ý mấy cái lời lỡ mồm lỡ miệng của cậu.
Cậu gọi cho Seungyoung và định hẹn gặp nhau ở trước quán của chú Lí Quân, bởi vì... thật sư Seungyoun mới là người biết nấu canh giải rượu, đó là công thức của thằng bạn, không phải của bà ngoại cậu Nhưng liệu cậu có nên kể cho Tiêu Chiến về Seungyoun không? Không, không, quá đủ rồi, và Nhất Bác lại tiếp tục bước đi trên con đường mong manh đầy giả dối: chỉ là một lời nói dối không quan trọng lắm thôi mà.
Sau khi xin lỗi chú chủ quán vì đã không mang ví theo, Nhất Bác và Seungyoun vội vã đến siêu thị mua nguyên liệu nấu canh giải rượu
"Trời mé, Nhất Bác, nhìn bên kia, nhưng cẩn thận đừng để bị phát hiện nhá, ha, ha! Cái gì đấy? Đâu ra kiểu đập vào người ta mà hôn mũi bao giờ? Xu thế à?", Seungyoun cười, kéo tay Nhất Bác, đang nhìn trộm ai đó.
"Mày đang nói cái gì đấy?", Nhất Bác hỏi, thậm chí cậu còn chẳng them buồn ngẩng đầu lên, vẫn đang vật lộn đọc thành phần ở dãy các loại rau.
Cậu muốn gây ấn tượng Tiêu Chiến bằng món canh giải rượu đặc biệt này, vì thế nên cậu chỉ lấy toàn đồ chất lượng nhất có thể "Một người phụ nữ đang hôn mũi đối tượng của cô ấy, giống hệt như mày từng kể với tao partner của mày ở chỗ "Kiss me now, meet me later" ý! Eo, má ơi kinh vãi chưởng!"
Cuối cùng thì Nhất Bác cũng chịu ngẩng đầu lên nhìn về phía Seungyoun đang nhìn chằm chằm người ta, kí ức không muốn nhớ lại bị đào lên...
Cậu kéo đứa bạn mình đi chỗ khác nhanh chóng nhất có thể. Đến chỗ khuất, cả hai đứa ngồi thụp xuống thì thầm với nhau:
"Trời ơi, tao phải làm gì bây giờ hả mày?"
"Gì? Làm sao? Mày biết cô ấy? Đó là ai?", Seungyoun hỏi, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào cặp đôi đang làm đang thể hiện thân mật một cách kỳ lạ
"Partner tao đó mày, là bạn của chị tao. Hình như tên bà ý tên Trình Tiêu nếu tao không nhầm. Nhưng vấn đề không phải ở chỗ bà ý, mà là cái người còn lại kia kìa! Sao anh ta có thể làm như thế?" "Gì, lại làm sao nữa? Nhất Bác, nói cho rõ ràng, cái quái gì đang xảy ra vậy?"
"Người kia là anh rể tôi, chồng chưa cưới của Thẩm Nguyệt á. Dám để cắm sừng chị tao, lại còn qua lại với bạn của cô ấy nữa, cái bà kia thì dị vô cùng! Mấy người này, thật sự... Bà này là nhân viên bên bất động sản mà Tiêu Chiến ủy quyền tìm chỗ ở cho anh ý, mà hình như gấp quá, bà ý nhờ chị tao nên chị mới lấy căn của tao để cho Tiêu Chiến ở trong 1 tuần. Xong giờ bả dám qua lại với hôn phu của Thẩm Nguyệt. Tao chưa ra đánh cho một trận là may!
Làm thế nào bây giờ? Có nên nói với chị tôi không? Nhưng chị tôi yếu đuối lắm, nếu nói sự thật với chị ấy thì chị ấy sẽ đau khổ lắm. Xem chị tôi hạnh phúc khi chị quyết định kết hôn với thằng ch* này"
"Nhất Bác, đợi một lúc nữa. Tìm đâu đó ngồi đã rồi cân nhắc lại việc này, không thể vội vàng được. Thẩm Nguyệt có thể ghét mày thêm vì mày đã phá buổi đính hôn của cô ấy rồi, lại thêm tin này nữa, cô ấy không chịu nổi đâu. Chị ấy còn có thể chẳng tin mày. Đi thôi, họ sắp ra khỏi đây rồi.", Seungyoun nói, nắm lấy vai đứa bạn đang chóng mặt vì ngồi lâu ra phía sau gian hàng. "Có lẽ đúng thế, sau tất cả, mọi người đều tin rằng tao không hề đáng tin một tí nào, tao thậm chí còn nói dối cả những người tôi yêu thương nhất. Tao thậm chí còn không thể nói với cô ấy bây giờ, đáng nhẽ ra giờ này tao đang ở New York!
Nhưng làm sao tao lại nỡ nhìn chồng sắp cưới đang lừa dối cô ấy thế, khi tao còn không ở Bắc Kinh?"
"Nhưng mày có thể gọi cho chị ấy, bảo là có người khác đã nhìn thấy hai người họ và họ gọi cho mày, người đó có thể là tao, nhìn thấy anh ta mà!"
"Không được, tao không muốn mày dính vào bất cứ chuyện gì liên quan đến gia đình tao. Với cả, Thẩm Nguyệt không muốn việc gia đình lại để người ngoài biết. Ơ mà từ từ, thật ra tao còn không gọi được cho chị ấy, chị ấy sẽ thấy không phải đầu số nước ngoài.
A đúng rồi, bà ngoại! Bà là người duy nhất có chút tin tưởng tao và bây giờ tao lại làm người đau lòng!
Bàcho tao tiền để đi gặp người yêu, vị hôn phu của tôi! Hay là nói với bà rằnghôn phu của tôi đã chết vì tai nạn rồi trở về được không nhở? Có nên nói dối tiếpkhông? Tao khó chịu lắm! Tao chỉ mong có thể yêu đương với anh Chiến một cáchbình thường, nhưng cái kim trong bọc lâu ngày cùng lòi ra... nhưng tao yêu anh ấylắm, tao không muốn mất anh ấy.", Nhất Bác vừa nói vừa nấc nghẹn, những giọt nướcmắt cứ tuôn dài trên khuôn mặt, khóc đễn nỗi nhòe cả mắt
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!