Cung điện nguy nga và tráng lệ hiện lên trong ánh nắng dưới ánh nhìn đầy thán phục của người dân Ai Cập, đây là cung điện lớn nhất tại thời kì hoàng kim của Ai Cập lúc bấy giờ. Nhìn từ bên ngoài pháo đài trông rất kiên cố, bên trong là cung điện rộng lớn với vườn hoa, phòng trà, phòng nghị chính,... tất cả đều được dát vàng cùng với vô số kẻ hầu người hạ.
- Điện hạ! Điện hạ!
- Làm ơn hãy nghe thần, xin hãy nghe thần.
Trên hành lang một người hầu đang hối hả chạy theo bóng người đang bước nhanh về phía trước. Trong nắng, bóng hình ấy hiện ra đẹp đến thần hồn chao đảo, khoác trên mình bộ lễ phục uy nghiêm, dáng người cao cao, gầy gầy toả ra khí chất của một quý tộc hoàng gia cao quý, tôn nghiêm. Tà áo của người bay trong gió, mái tóc bay bay toả ra mùi hương dịu nhẹ, người bước tới nghe tiếng gọi của người hầu liền dừng lại, ngoảnh mặt nhìn lại phía sau.
- Điện hạ! Xin hãy dừng bước, chờ thần với, vương tử điện hạ.
- Ta nghe đây. – Giọng nói trầm ấm phát ra từ con người tôn quý thật khiến người ta đắm say, người từ tốn nói với vẻ mặt lạnh lùng.
- Điện hạ, nhất định không được đi, Pharaong ngài ấy đã hạ lệnh bất cứ vị hoàng tử công nương nào, xuất thân hoàng tộc cũng không được đi đến buổi lễ đó. Chỉ có bệ hạ và vương hậu mới được đi đến nơi đó thôi ạ.
Vương tử nghe thấy hơi chau mày lại, người suy nghĩ một hồi rồi lại dùng giọng nói trầm ấm ấy dặn dò người hầu:
- Ta biết rồi, ta tự có cân nhắc, ngươi không cần theo ta.
- Điện hạ, xin người hãy làm theo lời Pharaong đi ạ, nếu người không làm theo cái đầu của thần sau hôm nay khó giữ được.
- Được rồi.
Nói rồi vương tử ngoảnh mặt bước đi trong tư thế đầy khí chất hoàng tộc những cô nữ hầu ở phía trước khi nhìn thấy vương tử liền cúi rạp người xuống nhưng mắt vẫn luôn chao đảo lén nhìn tướng sắc của vị vương tử anh tuấn toả ra phong thái của một vị Pharaong trong tương lai. Vương tử đi ngang qua, mấy cô hầu liên ríu rít cả lên nhìn nhau nói luyến thắng: