TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Đông đi xuân tới, hoa trà trong viện nở rộ, hương hoa tràn ngập trong không khí.
Trầm Thanh Lê vừa mở cửa phòng, Nhiễm Mặc vội tiến lên đỡ nàng, nàng cười nói “được rồi, Nhiễm Mặc, thân mình ta đã khá hơn nhiều rồi, không cần phải dìu.
Ngươi cùng ta đi xem hoa trà nở đi, sau này nên trống thêm nhiều loài hoa khác nữa, cũng là cảnh đẹp ý vui”
Nàng đi đến bên bụi hoa trà, nhìn đóa hoa diễm lệ tràn đầy sức sống, trong lòng yêu thích không thôi, liền bảo Nhiễm Mặc cắt mấy cành cắm trong phòng ngủ và thư phòng của Lục Hoài Khởi.
Lại thấy ánh mặt trời ấm áp liền muốn ôm hài tử ra phơi nắng, nhưng đi vào phòng thấy nữ nhi vẫn còn ngủ, ngón tay tròn vo phấn hồng nhìn rất đáng yêu, nàng lẳng lặng nhìn, ánh mắt nhu hòa như nước.
Sau đó nhẹ chân đi ra khỏi phòng, nghĩ Lục Hoài Khởi cũng sắp hạ triều trở về, tính phân phó phòng bếp chuẩn bị canh nóng để hắn trở về có thể uống cũng làm ấm dạ dày.
Nào ngờ chưa kịp phân phó đã thấy thân ảnh cao lớn tuấn dật của hắn ở ngoài cửa viện
“Hôm nay hạ triều sớm vậy? Ta còn chưa kịp bảo phòng bếp chuẩn bị đồ ăn cho ngươi, ngươi đã trở lại” Trầm Thanh Lê tiến lên nghênh đón, giúp hắn cởi áo choàng, ôm trên tay
“Trong triều không có chuyện gì liền muốn sớm chút trở về nhìn ngươi và Hi nhi, tối qua ngủ ngon không?” Hắn cầm lấy áo choàng trong tay nàng, đưa tay ôm vai nàng, muốn đi vào phòng
Trầm Thanh Lê lại kéo hắn đi về phía hậu hoa viên “Hi nhi còn chưa tỉnh”
Lục Hoài Khởi lắc đầu cười “thật có thể ngủ”
“Hi nhi vừa ra đời không bao lâu, luôn ham ngủ, đợi sau này sẽ tốt” Nghĩ đến ngày sau có thể dạy nữ nhi đọc sách viết chữ, trong lòng nàng liền tràn đầy mong đợi
Lục Hoài Khởi trêu ghẹo “nhìn bộ dáng này của ngươi, ta không biết nên cao hứng hay ghen tỵ Hi nhi” Hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày mình vì nữ nhi mà ăn dấm chua, nhưng cảm thụ kỳ lạ này lại làm hắn cảm thấy vui vẻ
Trầm Thanh Lê bất đắc dĩ nhìn hắn “ngươi là người lớn còn nói lời trẻ con như vậy”
Lục Hoài Khởi thuận tay hái một đóa hoa Tử Kinh cài lên tóc Trầm Thanh Lê, tóc đen hoa đỏ, càng làm nổi bật da thịt trắng mịn của nàng, cười nói “ta cũng chỉ trẻ con với ngươi thôi”
Tuy biết hắn nói giỡn nhưng Trầm Thanh Lê vẫn nghĩ tới hắn tuổi nhỏ liền mất mẹ, phụ thân lại là người tâm ngoan thủ lạt, hắn luôn một mình cho tới bây giờ, cảm thấy đau lòng thay hắn, cười nói “ngươi còn như vậy sẽ khiến Hi nhi chê cười, xem ra sau này trừ Hi nhi, ta còn phải quan tâm chiếu cố thêm ngươi.
Thật đúng là đường xa gánh nặng
Lục Hoài Khởi nhướng mày, trong mắt tràn ngập ý cười, ôm nàng vào lòng, nhưng nhìn thấy cây bạch lan trong vườn, bỗng nhớ tới một chuyện, nụ cười trên mặt nhạt dần, mang chút u sầu
Dùng cơm xong, vừa trở về phòng, nhũ nương nói tiểu Thừa Hi đã tỉnh lại, Trầm Thanh Lê vội vàng đi xem hài tử.
Chỉ thấy nàng đang nằm trên giường khoa tay máu chân, hai mắt ton tròn đen láy, nhìn rất đáng yêu, vừa thấy Trầm Thanh Lê liền cười, ánh mắt sáng ngời trong suốt
Lục Hoài Khởi tươi cười nói “ngủ đủ dậy quả thật có tinh tinh thần”
Trầm Thanh Lê ôm hài tử, nhẹ nhàng cầm lấy tay nàng, sợ làm đau hài tử.
Lục Hoài Khởi cũng đưa tay chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn tròn vo của nàng, trong lòng chưa bao giờ mềm mại như thế
Chơi với hài tử một lát liền giao nàng cho nhũ nương mang đi, thấy trời đã tối, hai người cũng chuẩn bị đi ngủ.
Đèn trong phòng đã tắt nhưng Lục Hoài Khởi vẫn không thể đi vào giấc ngủ, hắn còn chưa nói chuyện đó với Trầm Thanh Lê, không tìm được thời cơ cũng không biết nên nói với nàng thế nào, hắn biết loại chuyện này đối với nữ nhân đả kích không nhỏ nhưng hắn không biết có thể làm gì cho nàng
“Được rồi, ngủ thôi”
Lục Hoài Khởi giật mình “ngươi còn chưa ngủ?”
Trầm Thanh Lê xoay người, vùi đầu vào ngực hắn, thấp giọng nói “chuyện đó hôm qua ta đã biết, ta thấy ngươi gần đây tuy vui vẻ nhưng có lúc lại thất thần, giống như có tâm sự, lại thấy hình như nương cũng biết gì đó nên ép hỏi nàng, cực chẳng đã, nàng đành nói cho ta biết mọi chuyện.
Nương nói ngươi cho là ta chưa biết, sợ ta sau khi biết rồi sẽ không vui.
Ngươi không cần như vậy, ta có Hi nhi đã thật thỏa mãn, ngược lại còn thấy thẹn với ngươi, không thể sinh nhi tử cho ngươi cũng là một tiếc nuối, dù sao nhi nữ song toàn mới tính là viên mãn, tiếc là ta không thể làm điều này cho ngươi”
Lục Hoài Khởi kinh ngạc lại đau lòng, không ngờ nàng đã biết chuyện này còn áy náy với hắn.
hắn vội ôm chặt nàng, khàn giọng nói “A Lê, không cần nói như vậy, những ngày qua, ta mỗi khi nghĩ tới chuyện này lại giận bản thân, lúc trước ta nên nhanh chóng trở về, ta nên cẩn thận hơn, không để mình gặp bất trắc, làm cho đám tiểu nhân kia có cơ hội xuống tay với ngươi.
Ngươi thực sự đã chịu thay ta quá nhiều, nếu không phải vì ta chậm chạp trở về, ngươi đã không chịu khổ nhiều như vậy, cho nên là ta có lỗi với ngươi”
Trầm Thanh Lê ngẩng đầu, khóe mắt ươn ướt “Hi nhi, ta cũng không thể sinh cho nàng đệ đệ hay muội muội, sau này nàng hẳn sẽ rất tịch mịch”
Lục Hoài Khởi nghe vậy, tim con thắt lại “sẽ không, chúng ta ở cùng nàng, sao có thể để cho nàng thấy tịch mịch cô đơn.
Bạn đang đọc bộ truyện Gả Cho Đông Hán Đô Đốc tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Gả Cho Đông Hán Đô Đốc, truyện Gả Cho Đông Hán Đô Đốc , đọc truyện Gả Cho Đông Hán Đô Đốc full , Gả Cho Đông Hán Đô Đốc full , Gả Cho Đông Hán Đô Đốc chương mới