TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Sau khi A Tả bước vào phòng không may nhỡ miệng nói ra, Diệp Thê mới nhớ đến một việc.
Người trong phủ biết rõ tính tình A Tả hồn nhiên, ngây thơ, thường coi cậu thiếu niên này như một đứa nhóc mà đối xử, nhưng hiện tại trưởng công chúa đang ngồi ở đây...
"Trưởng công chúa, ngài..." Diệp Thê đầy áy náy nhìn nàng ta.
"Không sao." Trưởng công chúa cười cười, không hề tỏ vẻ bất mãn, khó chịu, chỉ là ánh mắt thảng thốt thoáng dừng trên người A Tả, hình bóng một thiếu niên khác có tướng mạo tương đồng khẽ vụt qua, chỉ có điều thần thái, khí chất hoàn toàn tương phản.
Nàng nhanh chóng thu hồi suy nghĩ, chuyển giọng ôn tồn: "Bổn cung đến vừa hay có thể chứng kiến Thẩm phu nhân trị gia thế nào."
Ném Thẩm Tương Uyên qua một bên, nàng chăm chú nhìn công chúa, trong lòng thầm cảm thán, từ xa nhìn vào chỉ cảm thấy nàng ấy cao cao tại thượng, kiêu ngạo, hống hách không ai bì nổi, thế nhưng cũng có những thời điểm vô cùng hồn nhiên, cùng mọi người vui vẻ nói giỡn.
"Khiến trưởng công chúa chê cười rồi.".
Đọc thêm nhiều truyện ở * TRЦмtrцуe И.vn *
Nữ tử cười mỉa vài tiếng mới quay đầu nhìn A Tả, thiếu niên kia vẫn như cũ, chuyên chú ôm cái đĩa ngồi trước bàn, không được chủ tử đồng ý đương nhiên chàng ta không dám ngồi, khóe môi khẽ mím, trên khuôn mặt tuấn tú là đôi má lúm đồng tiền tươi tắn, đôi mắt rủ xuống, nhìn qua giống như một đứa bé ăn năn khi làm sai chuyện bị người lớn trong nhà bắt được.
Diệp Thê hiểu rõ, A Tả rõ ràng đang mê mẩn nhìn bát chè đậu đỏ trên bàn.
Môi mím lại là vì sợ nước miếng không kìm chế được chảy ra, thật là vừa buồn cười, vừa tức.
Nàng bảo cậu ta ngồi xuống, sau đó cầm muôi múc cho cậu ta một bát lớn, vừa cười vừa nói: "Ngươi đó, tốt không học, toàn học theo thói hư của tướng quân.
Nghe lén không phải việc tốt, lần trước nghe câu đực câu cái khiến mọi chuyện rối tung rối mù lên, lần này nghe gì thì cũng gắng nghe tường tận, tốt nhất là lấy giấy bút ghi lại."
Về mặt nghe hiểu câu mỉa mai của người khác, A Tả chẳng khác nào Thẩm Tương Uyên, nhận thức về vấn đề này hoàn toàn bị khuyết tật.
"Vâng." A Tả đã ngoan ngoãn đặt tay trên đầu gối, nghiêm túc suy nghĩ lại cảm thấy phu nhân nói cực kỳ có lý, giấy trắng mực đen so với não của chàng ta đương nhiên đáng tin cậy hơn.
Nếu bình thường, chỉ cần nhìn qua, nghe qua bất kỳ điều gì chàng ta đều không quên, có điều trước sức hấp dẫn của chè đậu đỏ, khả năng đó hiển nhiên bị vô hiệu hóa, chàng ta vâng lời đáp: "Tạ ơn phu nhân."
Trưởng công chúa ngồi bên cạnh mặt ủ mày chau, cực kỳ thất vọng nghĩ: Đường đường là một đại tướng quân mà lại sai thân vệ của mình đi nghe lén phu nhân nói chuyện, lại còn không dưới 1 lần.
"Hỷ Mai tỷ tỷ, mang giấy bút ra đây cho A Tả." Diệp Thê không hề cảm thấy kinh ngạc, ngược lại vô cùng bình thản mặt không đổi sắc múc chè cho thiếu niên, không quên ân cần dặn dò: "Nhớ thật kỹ, đừng bỏ sót điều gì đó."
Được cho ăn ké chè đậu đỏ, gương mặt tỏ vẻ nghiêm nghị của A Tả đã dần giãn ra, đuôi lông mày vểnh lên tỏ rõ sự đắc ý.
"Ngươi đang dung túng hắn ta quá rồi." Trưởng công chúa nói, lời này đầy hàm ý.
"Ngẫu nhiên dung túng một chút cũng tốt." Diệp Thê dịu dàng cười, "Hơn nữa, người xưa đã nói một câu thế này."
"Câu gì?"
"Quá tam ba bận." Diệp Thê chậm rãi đáp.
A Tả cầm giấy bút, tai trái ngoáy trên tờ giấy tuyên trắng muốt, tay phải cần mẫn cầm thìa sứ múc chè bỏ vào miệng, hai tay cùng hoạt động hết năng suất, ánh mắt của cậu ta hoàn toàn không nhìn vào trang giấy, cả khuôn mặt vùi vào chén chè lớn.
đúng là không ảnh hưởng chút nào đến việc hưởng thụ mĩ vị.
"QUÁ TAM BA BẬN, NHỚ RÕ CHƯA, A TẢ?" Diệp Thê nhìn cái ót cậu thiếu niên, không nóng không lạnh hỏi.
Đột nhiên bị điểm danh, lưng cậu thiếu niên lần nữa đổ một tràng mồ hôi lạnh, chiếc bút trong tay cứ thế xuyên qua mặt giấy, chọc một lỗ trên mặt bàn gõ, cậu ta lắp bắp nói: "Nhớ...!nhớ rồi."
"Ngoan lắm." Diệp Thê khích lệ, không quên nói: "Tiền bồi thường bàn sẽ trích thẳng từ tiền tiêu vặt của ngươi.
Trừ vào."
A Tả kinh ngạc đến độ cái thìa rơi tõm xuống chén chè, mặt mày bàng hoàng, kinh hồn bạt vía.
"Ha ha." Trưởng công chúa không nghĩ đến đây lại được chứng kiến một tiết mục khôi hài đặc sắc đến thế, cười thành tiếng, hoàn toàn không còn chút cao ngạo nào nữa, ngay cả tì nữ đứng hai bên cũng phải kinh ngạc, đến khi nàng kìm được cơn buồn cười, hai mắt đã nhòe nước do cười quá nhiều: "Là bàn cung không tự lượng sức mình."
"Dạ?" Diệp Thê nghe trưởng công chúa đột nhiên nói vậy không khỏi kinh ngạc.
Trưởng công chúa thoải mái, hào phóng nói: "Ngày trước bản cung có ý định muốn biến Thẩm Tương Uyên thành phò mã của mình, nghĩ lại quả thực ta không biết lượng sức mình, cái phủ tướng quân này người bình thường căn bản không quản nổi."
"Trưởng công chúa há lại có thể là người bình thường." Diệp Thê theo bản năng đáp.
"Cái miệng thật ngọt." Trưởng công chúa nâng cằm, ánh mắt nhìn ra xa xăm, nhớ đến ánh mắt quỷ mị, sắc sảo của người thiếu niên ngày ấy trong buổi cung yến, "Tóm lại, bản cũng đã hiểu rõ, ta với Thẩm Tương Uyên quả thực không hợp, cố cưỡng cầu chỉ làm mất thời gian của cả hai, cũng lỡ dở lương duyên của cả ta và hắn."
Bạn đang đọc bộ truyện Gả Cho Thẩm Tương Uyên tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Gả Cho Thẩm Tương Uyên, truyện Gả Cho Thẩm Tương Uyên , đọc truyện Gả Cho Thẩm Tương Uyên full , Gả Cho Thẩm Tương Uyên full , Gả Cho Thẩm Tương Uyên chương mới