TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Trịnh Dục Trừng hôm nay xin nghỉ, ở trong phủ trông Trịnh Vân Hạm.
Trịnh Vân Hạm nói lại cho hắn tin tức mà Trì Hàm Song kể, cuối cùng nàng bưng khuôn mặt đau khổ nói: "Là muội cùng Hoài Chương Vương đua ngựa nhưng muội cùng hắn đến ngón tay cũng chưa chạm vào nhau nữa."
Trịnh Dục Trừng ngồi đối diện với nàng, trong lúc Trịnh Vân Hạm bộc bạch, hắn đã bày ra một bàn điểm tâm ngọt.
Mặc Trịnh Vân Hạm mặt mày hớn hở nói chuyện, hắn từ đầu đến cuối vẫn giữ biểu tình cười nhẹ, cho một lời bình rất đúng trọng tâm: "Ừ, nghe vậy thì đúng là một hiểu lầm."
Trịnh Vân Hạm cẩn thận hỏi thử: "Nhị ca quen nhiều bằng hữu, chắc cũng biết nhiều tin tức. Thì... thì muội muốn Nhị ca giúp muội nghe ngóng xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nếu nó quá vô lý thì nên sớm bóp chết trước khi không thể ngăn chặn được."
Để phối hợp với ngữ khí, nàng còn vung tay lên làm động tác đao chém xuống.
Trịnh Dục Trừng vẫn mỉm cười: "Vậy sao?"
Trước mặt được đặt một cuốn sổ sách, là cuốn lần trước bị hắn kiểm tra.
Trịnh Vân Hạm mở vài trang ra, vẻ mặt nghiêm túc, chỉ chỉ vào: "Chỗ này..., chỗ này..., chỗ này... Muội đều sửa lại rồi."
Rất thành khẩn.
Trịnh Dục Trừng vẫn chỉ cười không nói.
Trịnh Vân Hạm: "Muội cũng đối chiếu kiểm tra khoản chi cho sinh thần của phụ thân rồi, một chỗ cũng không lọt, không tin thì huynh cứ kiểm tra."
Trịnh Dục Đường khẽ cười thành tiếng.
Trịnh Vân Hạm nóng nảy: "Nhị ca..."
"Huynh biết rồi." Trịnh Dục Trừng chậm rãi trả lời, có phần bất đắc dĩ.
Trịnh Dục Trừng tính tình ôn hoà nhưng không phải người thiếu quyết đoán. Hắn đi thay y phục. Trước khi đi thì dừng chân, quay đầu lại nhìn nàng một cái.
Trịnh Vân Hạm đang ngồi mải mê ăn, ngẩng đầu thấy Nhị ca đang nhìn mình thì lập tức nói: "Muội không đi đâu hết, ở đây chờ Nhị ca trở về."
Trịnh Dục Trừng 'ừ' một tiếng, xoay người đi ra cửa.
...
Cùng lúc đó, Vệ Nguyên Châu đang ngồi trong thư phòng của phủ Trấn Viễn Tướng quân, cùng Thư lão tướng quân thưởng trà, luận binh pháp.
Nghiêm túc mà nói, kể từ khi năm mười lăm tuổi nhập ngũ, đây là lần thứ ba Vệ Nguyên Châu trở về Trường An.
Khắp cái thành Trường An này chỉ sợ còn mỗi nam nhân hoàng tộc hai mươi lăm tuổi này là chưa thành thân, tính ra hắn cùng vị Thư cô nương sắp đính hôn kia hơn kém nhau tám tuổi.
Vệ Nguyên Châu biết có một số người ăn no rửng mỡ, nhưng không nghĩ tới là nhàn rỗi đến mức này. Chuyện dân sinh thì không quan tâm nhưng chuyện phong lưu ít người biết đến thì rất để ý, có cơ hội thì đồn thổi bậy bạ.
Chuyện thành thân, mẫu thân Hiền thái phi mặc dù vẫn chưa thúc giục, nhưng cũng đã tỉ mỉ chọn lựa vài người thích hợp. Phủ Trấn Viễn Tướng quân nhiều đời là lương tướng, gia phong nghiêm chỉnh, mặc dù cô nương được nuông chiều một chút nhưng cũng sẽ không ảnh hưởng đến lợi ích của hai nhà nếu kết thân.
Chuyện lễ vật định hôn truyền ra ngoài, hắn còn tưởng mẫu thân sẽ tức giận. Không ngờ bà không những không tức giận mà còn bình tĩnh trấn an hắn, có những người quá nhàn rỗi, mồm miệng không sạch sẽ, không cần để ý đến. Nhưng vẫn cần đến phủ Tướng quân giải thích rõ ràng, đối với chuyện này nên tỏ thái độ rõ ràng.
Bản thân Vệ Nguyên Châu thì không sao nhưng chỉ sợ Thư lão tướng quân không muốn nghe, cuối cùng bỏ lỡ cuộc kết thân này.
Hiền Thái phi nghe vậy thì cười nhẹ, nếu lời đồn hoang đường sáng nay có thể gây hiểu lầm thì hoặc là Thư gia giả ngu, vốn không xem trọng mối hôn sự này, hoặc là ngu xuẩn đến cực điểm.
Không cần biết thế nào, phủ Hoài Chương Vương cũng không cần chấp nhất đi cầu thân nữa.
Vệ Nguyên Châu chấp nhận, thoải mái đến đây.
Sự thật chứng minh, Thư gia không phải giả ngu cũng không thật sự ngốc.
Thư lão tướng quân từ đầu đến cuối đều không nhắc đến chuyện đang đồn đãi, đầu tiên là quan tâm đến tình hình mấy năm gần đây của Vệ Nguyên Châu, sau đó lấy thân phận là lão tướng quân tán thưởng công lao của hắn, vì vậy mà không khí rất hài hoà.
Vệ Nguyên Châu cũng không vội vã nói đến chuyện hôn sự cùng việc ngày hôm qua. Mãi đến khi hắn khéo léo từ chối lời mời ở lại dùng cơm của Thư lão tướng quân, xoay người cáo từ mới thuận miệng nói đến chuyện chuẩn bị cho Bát cô nương chút lễ mọn. Hắn là người tập võ, không hiểu tâm tư của nữ nhi, quay về vội vàng nên không biết lễ vật có hợp ý của Bát cô nương hay không; hoặc là lão tướng quân và phu nhân có thể để lộ chút sở thích của Bát cô nương, hắn có thể chuẩn bị một lần nữa.
Lời này có hai nghĩa, cuối cùng cũng làm mi tâm của lão tướng quân duỗi ra, tiếng cười sang sảng hơn.
Vệ Nguyên Châu dáng vẻ hiên ngang, phong độ bất phàm, cử chỉ hành động ung dung, rất gây ấn tượng.
Thư lão tướng quân cùng hắn nói chuyện bày binh bố trận, liền cảm thấy vị Hoài Chương Vương này không phải là đọc vài quyển sách binh pháp rồi lý luận suông, nói về tiến đánh, phòng thủ, cách bày trận đều dày dặn kinh nghiệm, phải do nhiều năm tích luỹ mới được.
Vương gia Đại Tề phần nhiều là hư danh, thành thật ở dưới mắt hoàng thượng sống an nhàn.
Con cháu quý tộc nhờ gia thế mà có ưu thế hơn trên con đường làm quan. Người trong hoàng thất bởi vì quyền lực của hoàng đế mà chia bè chia phái, làm việc gì cũng bó tay bó chân, nhìn trước nhìn sau.
Trừ khi được hoàng đế tin tưởng giao trọng trách, bằng không con đường nắm binh quyền vô cùng khó khăn.
Bạn đang đọc bộ truyện Gả Kiều Nữ tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Gả Kiều Nữ, truyện Gả Kiều Nữ , đọc truyện Gả Kiều Nữ full , Gả Kiều Nữ full , Gả Kiều Nữ chương mới