TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Học kỳ mới đa số là những gương mặt quen thuộc, không có gì mới lạ.
Nguyễn Tứ vẫn chơi với đám Khổng Gia Bảo, tan học thường xuyên đi đá bóng.
Một kỳ nghỉ không gặp mặt, cân nặng của Khổng Gia Bảo lại tăng lên, thành công đột phá cửa ải hai con số cuối cùng.
"Là do cậu không ở bên cạnh." Khổng Gia Bảo sờ bụng, mồ hôi đầm đìa ngồi trên bậc thang, lắc lắc đầu nói: "Lớp bổ túc của tớ toàn là nữ, không có ai chơi đá bóng cùng, ngồi mãi thì cũng chỉ tăng thêm thôi."
"Cậu bớt ăn khoai tây chiên đi." Nguyễn Tứ ngửa đầu uống non nửa chai nước khoáng, mồ hôi đầm đìa.
Cậu nói: "Đi, đá một trận nữa rồi về."
"Nghỉ một lát nghỉ một lát." Khổng Gia Bảo kéo áo thun, mở chai nước ra, nói: "Tớ còn gặp được Lê Ngưng ở lớp bổ túc nữa đó, ngày nào cũng mặc váy nhưng không hề trùng, tớ nói với cậu, siêu xinh luôn!"
"Xinh thật không?" Nguyễn Tứ cầm chai không ném vào thùng rác cách đó không xa, hỏi.
"Rất xinh!" Khổng Gia Bảo giơ ngón tay cái với cậu, nói: "Cả Tam Tiểu cũng không có ai xinh bằng cậu ấy!"
"Vậy thì lợi hại, khi về anh mua cho cậu." Nguyễn Tứ đá mông Khổng Gia Bảo, nhíu mày giục: "Đi, nghỉ nữa thì bảo vệ đến đuổi người đó."
"Tớ không nói cái váy đó! Tớ nói người cơ!" Khổng Gia Bảo lằng nhà lằng nhằng đứng dậy, phủi bụi trên mông, dáng vẻ tiếc nuối nói: "Tại sao cậu ấy không học cùng lớp với chúng ta chứ, haizz, buổi tối cũng không thấy cậu ấy đến tiểu khu chơi nữa."
Khổng Gia Bảo vừa đứng dậy, Nguyễn Tứ đã nhìn thấy bảo vệ ở đằng kia đang phất tay kêu bọn họ về.
Cậu chạy đến gọi đám con trai còn đang đá bóng: "Rút lui, giải tán." Nói xong cầm cặp sách lên cùng cả bọn chạy đến nhà xe.
"Tớ nghe nói cậu ấy biết đánh đàn dương cầm." Khổng Gia Bảo lau mồ hôi nói: "Nè Tứ nhi, nếu không tớ cũng đi đăng ký nhỉ? Nói không chừng có thể được học chung đó."
"Ngón tay của cậu mà ấn xuống thì hai phím cùng vang lên, một người cân khả năng của hai người." Nguyễn Tứ bước đến ngồi ở phía sau, nói: "Không phải chứ, cậu thích cô ấy đến vậy à?"
Bên cạnh có tiếng cười, một người cúi xuống nháy mắt ra hiệu với Khổng Gia Bảo, hỏi: "Lê Ngưng đúng không?"
Khổng Gia Bảo đá cậu ta, cười mắng: "Là Lê Ngưng, sao nào, tớ và người ta cũng coi như là thanh mai trúc mã đó, ngoại trừ cô ấy không biết tớ, còn lại không khác nhau mấy."
Nguyễn Tứ ngồi phía sau cho cậu một đạp, "Đi!"
Khổng Gia Bảo đạp xe, đám người tản ra trước cửa trường học.
Cậu quẹo qua ba con phố nhỏ, tiếng hoàng hôn ồn ào lọt vào tai, bỗng cất giọng hỏi: "Kỳ nghỉ này cậu gặp lại thanh mai kia chưa? "
"Thanh cái đầu cậu." Nguyễn Tứ trả lời: "Tần Tung là nam."
Khổng Gia Bảo chật một tiếng: "Tớ còn chưa gặp mặt nữa."
Cơn gió tràn tới làm tấm lưng đẫm mồ hôi thoáng chốc mát mẻ hẳn, cậu nói: "Tần Tung rất...!Đáng yêu."
Khổng Gia Bảo đột nhiên phanh lại, Nguyễn Tứ còn đang nghĩ đáng yêu ra sao, xém chút nữa bị đụng vào mũi.
"Nhanh nhanh nhanh!" Khổng Gia Bảo vô cùng phấn khởi hỏi: "Cậu nhìn coi cậu nhìn coi cậu nhìn coi! Ai đây? Có phải Lê Ngưng không! Đúng không? Hả?"
"Tớ làm sao biết cô ấy là ai." Nguyễn Tứ đạp gác chân đứng lên, trông thấy trước quán trà sữa đằng kia có một cô bé mặc váy hoa đang đứng, cậu chống vai Khổng Gia Bảo nói: "Cậu tính làm gì? Mời cô ấy uống trà sữa à?"
Khổng Gia Bảo kích động đến nổi tay cũng run, gương mặt ửng đỏ, còn làm bộ nói: "Không tốt lắm nhỉ, bị người khác trông thấy sẽ mét thầy cô."
"Vậy nếu cậu có gan thì đừng chạy về bên kia." Nguyễn Tứ nhìn xe của bọn họ đạp tới gần với tốc độ rùa bò, nói: "Cũng không phải chuyện gì to tát, uống trà sữa thôi mà.
Trong túi cậu còn tiền không? Đừng có mà lát nữa lại móc không ra một đồng."
"Còn lại 5 mao." Khổng Gia Bảo nói: "Giang hồ cứu giúp đi anh Tứ!"
"Được thôi." Nguyễn Tứ nhanh chóng đưa mười đồng tiền trong túi cho cậu, chân chống đất đuổi người: "Hai cậu vào uống đi, xe để tớ chạy!"
"Cùng vào chứ!" Khổng Gia Bảo càng đến gần càng hồi hộp, nhỏ giọng khoa trương nói: "Vẻ ngoài của cậu ấy thật sự rất dễ nhìn! Anh Tứ! Máu đang tích tụ lại rồi! Tớ cảm thấy chốc nữa tớ sẽ chảy máu mũi mất thôi."
"Để nó chảy đi." Nguyễn Tứ ngồi lên xe, "Bảo đảm lần sau cô ấy sẽ không muốn đi chơi với cậu nữa.
Anh đi đây!" Cậu đạp xe, lúc Khổng Gia Bảo đi xuống thì huýt sáo một cái vang dội.
Khổng Gia Bảo đút túi xoa xoa mười đồng tiền kia, nuốt nước bọt trong tiếng huýt sáo của cậu, đứng trước quán trà sữa tự làm công tác tư tưởng cho mình.
Vất vả lắm mới mở miệng, lắp bắp nói: "Ấy...!Lê...!Lê Ngưng đó à..."
Lê Ngưng quay đầu nhìn cậu, gật đầu nở nụ cười.
Mũi Khổng Gia Bảo nóng lên, nhìn chằm chằm người ta nói: "Vậy...!Xin chào...!Chào cậu chào cậu."
Nói xong máu mũi tuôn ào ra.
Lê Ngưng: "..."
***
Nguyễn Tứ chạy như gió về nhà, xe đạp phanh lại vang lên tiếng chói tai.
Cậu khóa xe, đợi chút nữa khi Khổng Gia Bảo về nhà sẽ tới lấy.
Sát vách đang dọn nhà, bên trong toàn người ra ra vào vào, lúc cậu lên cầu thang phát hiện Nguyễn Thành khiêng tủ lạnh với những người khác.
"Cha." Nguyễn Tứ dựa vào tường để chừa chỗ, nói: "Hàng xóm của chúng ta à?"
"Là dì Thư của con." Nguyễn Thành khiêng đồ vật nên đã thấm mệt, hắn nói: "Bánh Ú Nhỏ đang ở trong nhà chúng ta đó."
Lúc Nguyễn Tứ vào cửa không thấy Lý Thấm Dương đâu, cậu đẩy cửa phòng của mình ra thì trông thấy tấm chăn phồng lên một cục.
Nguyễn Tứ treo cặp sách lên, phủi chân hai cái rồi bổ nhào lên cái cục trên giường.
Tần Tung bị thứ gì đó đột nhiên đánh úp làm giật cả mình, tấm chăn lại che trên đầu, chẳng nhìn thấy gì cả, giãy dụa không ngừng.
Nguyễn Tứ vén chăn lên, "Đừng la!"
"A a a!" Tần Tung còn đang hét.
"..." Nguyễn Tứ dở khóc dở cười, ôm mặt Tần Tung đối diện với mình, nói: "Đừng la, là anh!"
Ngực Tần Tung đập kịch liệt, hiển nhiên bị dọa cho phát sợ.
Nguyễn Tứ huýt sáo đùa cậu, hỏi: "Giữa ban ngày mà trốn trong chăn của anh làm gì?" Còn chưa nói xong đã phát hiện Tần Tung nắm chặt tay giấu ra sau, cậu cúi đầu xem, trên bàn tay Tần Tung dính một đóng mực, nhất thời xù lông: "Làm gì đó!"
Tần Tung lập tức giơ tay lên, "Không có làm bẩn chăn." Trong chăn còn có trang giấy, Nguyễn Tứ rút ra, bên trên viết một đóng chữ như con giun, cậu khó khăn phân biệt chữ gì với chữ gì, có thể nhận ra chữ xe, lại mơ hồ có chữ thiếu.
"Tịch thu." Nguyễn Tứ nói: "Viết xấu gì anh hả?"
Tần Tung nhanh chóng lắc đầu, Nguyễn Tứ đưa giấy lên trước mặt cũng thấy không rõ là viết cái gì, cậu nghiêm túc nói: "Ngoan ngoãn khai thật đi đồng chí nhỏ, thẳng thắn sẽ được khoan hồng."
"Xin lỗi." Gương mặt Tần Tung tức khắc hoảng sợ, đáng thương nhìn cậu.
"Không bảo em làm nũng." Nguyễn Tứ hỏi cậu: "Em phải nói cho anh biết em viết cái gì chứ?"
"...!Xin lỗi." Tần Tung cúi đầu nắm góc chăn, giọng nhỏ xíu, "Trai sông chết rồi."
"Anh đã biết." Nguyễn Tứ xếp giấy thành một con ếch xanh, đặt trong lòng bàn tay đè nhảy nhảy, cậu nói: "Để trong ly nuôi không sống nổi, phải đặt ở trong áo cá mới được."
Thấy cả buổi mà Tần Tung không ngẩng đầu lên, Nguyễn Tứ thăm dò, vậy mà nhóc mít ướt không rơi nước mắt, chỉ là bộ dáng của cậu trông rất mất mát.
Nguyễn Tứ để ếch xanh giấy nhảy trên mu bàn tay Tần Tung, bảo: "Anh sẽ bắt cho em nữa mà.
Em chôn nó hay là ăn rồi?"
"Ăn?" Tần Tung ngẩng đầu khó có thể tin.
Bạn đang đọc bộ truyện Gai Mềm tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Gai Mềm, truyện Gai Mềm , đọc truyện Gai Mềm full , Gai Mềm full , Gai Mềm chương mới