Kỳ Hàng về đến nhà rồi vẫn thấy hoang mang vô cùng, tâm tình mãi không thể bình tĩnh lại được.
Anh gửi tin nhắn cho Nguyễn Khả Hạ, <<À đúng rồi, khi nào thì cậu sinh thế?>>
Nguyễn Khả Hạ: <<Ngày mai làm phẫu thuật rồi. Anh đừng hiểu lầm nhé. Tôi với Phó Hàn Xuyên chỉ là đang hợp tác với nhau thôi, không phải cái loại quan hệ như anh nghĩ đâu.>>
Kỳ Hàng: <<Hợp tác sinh con à?>>
Kỳ Hàng: <<Tôi phục cậu rồi. Đấy là ông chồng trong mơ của phụ nữ lẫn không ít đàn ông đấy.>>
Nguyễn Khả Hạ: <>
Kỳ Hàng: <<Tôi không nói bậy đâu nhá. Đấy là kết quả bình chọn trên weibo năm ngoái đấy. Phó Hàn Xuyên vừa có tài vừa có sắc, chễm chệ chiếm ngôi vương chứ chả đùa đâu>>
Lại còn có cái thể loại bình chọn vớ vẩn đến thế là cùng. Nguyễn Khả Hạ câm nín, <<Tôi với anh ta thực sự không có quan hệ gì hết. Sao tên nhóc nhà anh nói mãi không nghe thế nhờ?>>
Cậu thầm nhủ, khoảng thời gian này Kỳ Hàng vẫn chưa quen Tạ Thần, nếu không đã chẳng đùa kiểu này rồi. Chắc chắn sẽ tuyệt giao với cậu, khinh thường cậu.
Kỳ Hàng: <<Không phải là anh em không tin cậu. Cậu nghĩ thử xem lời cậu nói có tí sức thuyết phục nào không? Phó Hàn Xuyên là ai chứ? Nếu không phải con của anh ta thì anh ta việc quái gì phải đến chăm sóc cậu? Lại còn mua hoa quả cho cậu nữa. Thân mật quá thể>>
Thật sự chuyện này không tài nào giải thích được, Nguyễn Khả Hạ đành ngậm bồ hòn làm ngọt <<Tôi chỉ có thể nói với anh thế này, đây là chuyện ngoài ý muốn. Sinh con xong rồi thì chúng tôi không có liên quan gì đến nhau nữa>>
Kỳ Hàng giật mình, Phó Hàn Xuyên cũng có thể bất cẩn đến thế sao?
Kỳ Hàng: <<Thôi được rồi, tôi tin cậu. Chúc cậu ngày mai phẫu thuật suôn sẻ, đừng lo lắng quá nhé>>
Làm sao mà không lo lắng cho được.
Buổi sáng cậu vẫn còn tâm tình lạch bạch đi dạo.
Trời vừa tối thì lòng liền càng nhộn nhạo lên.
Sáng hôm sau vừa dậy thì đã vào phòng phẫu thuật rồi.
Phẫu thuật đụng dao đụng kéo đấy!
Lớn từng này rồi nhưng cậu vẫn chưa bao giờ phải làm phẫu thuật.
Phải gây mê đó!
Hơn nữa lại còn rất nguy hiểm, có khi nào cậu sẽ......
Nguyễn Khả Hạ không dám nghĩ tiếp nữa.
Sinh nở giống như đi dạo ở Quỷ Môn Quan vậy.
Những người mẹ và người bố có thể sinh con thật sự cực kì vĩ đại.
Phó Hàn Xuyên ngủ ở phòng bên cạnh, nghe thấy tiếng Nguyễn Khả Hạ liên tục thở dài.
Anh dậy, đi sang xem. "Sao vẫn chưa ngủ?"
Nguyễn Khả Hạ đầy phiền muộn, "Không ngủ được."
"Sợ sao?"
Nguyễn Khả Hạ: "Không phải là sợ. Ầy, anh đi ngủ đi, không cần bận tâm đâu."
"Anh nói gì cơ?" Cả ngày nay Nguyễn Khả Hạ mới nở được nụ cười, "Anh cho tôi thành trẻ con à? Lại còn lôi ra để luyện tập nữa?"
Phó Hàn Xuyên lại không hề đùa cợt, mở điện thoại ra tìm mấy câu chuyện ru người lớn đi ngủ, "Cậu muốn nghe truyện "Con chim nhỏ và con cá" hay là truyện "Con cáo và con thỏ"?"
Nguyễn Khả Hạ nói: "Con chim nhỏ. Anh đọc đi." Để cậu nghe xem anh đọc kiểu gì.
Quả nhiên Phó Hàn Xuyên kể chuyện như đọc diễn văn, không có chút trầm bổng diễn cảm gì sất. Nguyễn Khả Hạ không thèm nhịn, cứ thế mà cười vào mặt Phó Hàn Xuyên.
Phó Hàn Xuyên không thèm đôi co với cậu, vẫn đọc tiếp. Cười nhạo anh cũng chẳng sao, chí ít cũng có thể giảm đi nỗi sợ trong cậu là được.
Nguyễn Khả Hạ cười mệt rồi, thấy Phó Hàn Xuyên không phản ứng thì lại im lặng, chuyên tâm nghe kể chuyện.
Mặc dù Phó Hàn Xuyên kể chuyện không có tiết tấu diễn cảm gì hết, nhưng âm thanh trầm thấp ấm áp cực kì có từ tính.
Phải thừa nhận là cực kì êm tai.
Nguyễn Khả Hạ nghe một lúc thì mắt bắt đầu díp lại, rồi ngủ lúc nào không hay.
Phó Hàn Xuyên dừng lại, yên lặng ngồi bên giường.
Nguyễn Khả Hạ lúc say ngủ nhìn rất ngoan ngoãn.
Phó Hàn Xuyên đợi cậu ngủ say rồi mới đứng dậy quay về giường của mình.
Sáng hôm sau phải làm phẫu thuật.
Sự sợ hãi của Nguyễn Khả Hạ lên đến đỉnh điểm.
Trước khi bị đẩy vào phòng phẫu thuật, Nguyễn Khả Hạ nói với Phó Hàn Xuyên, "Nếu... Nếu tôi xảy ra...... chuyện gì ngoài ý muốn, anh......"
Nguyễn Khả Hạ nghĩ ngợi một lúc, hình như cũng chẳng có gì để nhờ vả. Cậu ở thế giới này nào có người thân.
Nhưng thật sự rất sợ.
Cậu vẫn còn trẻ, vẫn còn rất nhiều chuyện muốn làm nhưng chưa làm được, vẫn còn rất nhiều mong ước còn chưa đạt được.
Phó Hàn Xuyên không nhịn được đưa tay ra xoa đầu Nguyễn Khả Hạ, "Nghĩ ngợi lung tung gì thế? Cậu sẽ không sao hết. Tôi mời bác sĩ giỏi nhất, nhiều kinh nghiệm nhất đấy."
Nguyễn Khả Hạ chực trào nước mắt, "Thế à? Cảm ơn anh, anh đúng là người tốt."
Phó Hàn Xuyên xém chút nữa bật cười mà cười vào lúc này thì lại không được tử tế cho lắm.
Thấy cậu thật sự rất sợ, bắt đầu nói nhăng nói cuội.
Nhưng lúc Nguyễn Khả Hạ bị đẩy vào phòng phẫu thuật.
Khi mà đèn báo "Đang phẫu thuật" sáng lên.
Thế mà Phó Hàn Xuyên đợi ở bên ngoài lại bắt đầu thấy lo lắng.
Trong lo lắng còn có cả sợ hãi nữa.
Đã lâu lắm rồi anh không cảm nhận được cái cảm giác gọi là "sợ hãi" này.
Dường như từ lúc quen Nguyễn Khả Hạ, anh có thể trải nghiệm được vô số cung bậc cảm xúc khác nhau.