Phượng Cửu lần này mới tin, y lúng túng cười cười:
"Tiết tự học buổi tối không phải đã tan lớp rồi à? Sao còn chưa về tới ký túc?"
Lâm Dữ thở dài, giải thích:
"Còn phải nộp bài tập, hơn nữa từ lớp học đến phòng ngủ ở ký túc cũng phải đi một đoạn đường dài mới tới."
Lần này đã chạm vào điểm mù kiến thức của Phượng Cửu, hỏi lại:
"Vậy khi nào ta mới có thể gọi điện thoại đến cho con được?"
Lâm Dữ đếm thời gian: "Bình thường vào mười giờ con nhất định sẽ ở trong phòng ngủ."
Phượng Cửu gật đầu nói: "Được, vậy sau mười giờ ta sẽ gọi điện lại cho con."
"Bây giờ con hãy về phòng ngủ đi."
"Chờ một chút." Lâm Dữ vội vã ngăn y cúp cuộc gọi.
Phượng Cửu hỏi: "Làm sao vậy?"
Lâm Dữ xoắn xuýt nửa ngày, uyển chuyển hỏi:
"Cửu cha, cha có biết tuyến thể của Omega con người không?"
Phượng Cửu suy nghĩ một chút: "Cái thứ ở trên cổ?"
Lâm Dữ đáp một tiếng: "Dạ."
Phượng Cửu hỏi: "Tuyến thể thì làm sao?"
Lâm Dữ nói không ra câu "hình như con cũng có tuyến thể rồi" cho Cửu cha nghe.
Như vào thiếu niên vào thời kỳ trưởng thành, có một số việc thảo luận với bạn bè được, nhưng lại khó mở miệng với cha mẹ mình.
Cậu cười cười, nói: "Không có chuyện gì đâu, chỉ là muốn hỏi xem coi cha có biết cái này không ấy mà."
Bộ dạng này của nhãi con nhìn là biết có chuyện gì đó rồi.
Tuyến thể của nhân loại để dùng làm gì Phượng Cửu tất nhiên hiểu rõ.
Y cảm thấy khi nói tới tuyến thể, nhãi con lại uyển chuyển mà nhắc nhở chuyện gì đó.
Phượng Cửu liền vội vàng nói: "Bảo bối! 'Ăn' chính là nghĩa trên mặt chữ, chứ không phải là loại tiêu chuẩn 'ăn uống' khác đâu!"
Lâm Dữ mờ mịt: "Loại tiêu chuẩn 'ăn uống' nào?"
Phượng Cửu nghiến răng nghiến lợi nói: "Chính là loại vui sướng trên giường...."
Lâm Dữ đỏ mặt: "Cửu cha, cha sao đột nhiên lại nói về cái này?"
Phượng Cửu kịp phản ứng, hóa ra là y cả nghĩ quá rồi.
Nhãi con căn bản không nghĩ tới loại hình 'ba ba ba'* này.
* Khi 'ấy nhau' thường có tiếng như thế nhé =]]
Thở phào nhẹ nhõm xong, ngay sau đó Phượng Cửu lại hỏi:
"Có phải cái tên tiểu tử thúi mang vẻ mặt gian xảo kia bắt nạt con rồi không?"
"Vẻ mặt gian xảo?" Lâm Dữ một mặt mê man, "Đó là ai vậy cha?"
Sao cậu lại không nhớ đã quen biết người mà cha nói vậy ta?
Phượng Cửu nghiến răng: "Cái tên họ Đoạn đấy!"
Lâm Dữ thăm dò hỏi: "Đoạn Từ ạ?"
Phượng Cửu hừ một tiếng, hỏi: "Có phải nó bắt nạt con hay không?"
"Không phải ạ."
Lâm Dữ đỡ trán: "Là chuyện của bản thân con thôi."
Cậu suy tư chốc lát, nói một chuyện mà cậu nghĩ là Cửu cha nghe xong sẽ cao hứng:
"Con phát hiện con gần đây, hình như đã lớn lên thêm chút rồi."
Phượng Cửu không chỉ không vui vẻ, trái lại càng tức nổ phổi.
Việc này cho thấy rõ rằng nhãi con nhà mình sắp bị lừa gạt chạy mất rồi!
"Bảo bối —— "
Nhà vệ sinh vang lên âm thanh tán gẫu, Lâm Dữ liền vội vàng nói:
"Có người đến, con cúp trước đây, trở về phòng ngủ con lại cho cha sau nhé."
Mới vừa cúp điện thoại, cậu liền nhận được tin nhắn WeChat của Cửu cha.
Là một bài đăng với tiêu đề 【Giới hạn tuổi thọ của con người là 125 năm.】
Lâm Dữ nắm điện thoại di động, tâm tình rơi xuống đáy vực.
Người trong phòng học đã về gần hết, chỉ còn dư lại mấy đại biểu ở trên bục giảng sắp xếp bài tập.
Bọn họ sắp xếp rất nhanh vì không có nhiều người nữa.
Nhận ra cảm xúc của bé con không đúng, Đoạn Từ hỏi: "Là điện thoại của ai thế?"
Lâm Dữ chậm rãi nói: "Của cha."
Đoạn Từ cau mày hỏi: "Trong nhà xảy ra vấn đề gì rồi sao?"
Lâm Dữ lắc đầu, nhỏ giọng hỏi Đoạn Từ:
"Con người chỉ có thể sống hơn một trăm tuổi thôi sao?"
Đoạn Từ nhéo mặt của cậu, hỏi ngược lại:
"Sống hơn một trăm tuổi còn chưa đủ sao?"
Lâm Dữ cúi đầu, có chút khổ sở:
"Hơn 100 năm đã rất tốt rồi à."
Biến mất trong nháy mắt.
"Đúng thế," Đoạn Từ nghiêm mặt nói, "Cho nên em phải biết quý trọng tôi."
"Bây giờ thì mau trả nợ nào."
Nhảy đề tài quá nhanh, Lâm Dữ không kịp phản ứng lại:
"Cái gì? Nợ gì?"
Đoạn Từ cúi người, gần tới chóp mũi bé con, nhẹ giọng nói:
"Nợ tôi một cái cắn."
Lâm Dữ nghĩ tới: "Ấy..."
Cậu quay người, nghiêng đầu lộ ra gáy:
"Vậy cắn đi."
Đoạn Từ giơ tay che cổ bé con, dùng ngón tay cà cà.
Hắn không phải muốn cắn tuyến thể.
Lâm Dữ bị hắn làm cho có chút ngứa, cậu kéo tay Đoạn Từ ra, ngoẹo cổ nói:
"Cậu nhanh lên—— ưm—— "
Một giây sau, cậu đã bị Đoạn Từ đặt lên trên tường, bị đối phương mãnh liệt hôn môi.
Đoạn Từ thuần thục cạy mở răng Lâm Dữ, đảo lưỡi vào khoang miệng cậu, cuối cùng quấn lấy lưỡi cậu.
Nụ hôn này tới đột ngột khiến cậu không kịp chuẩn bị, Lâm Dữ chỉ có thể cảm nhận được hô hấp nóng rực của Đoạn Từ, tê dại từ hàm trên lan ra khắp toàn thân.
Cậu vô lực dựa vào tường, tùy ý để đối phương cướp đoạt mình.
Nhìn hai mắt bé con từ từ mông lung, Đoạn Từ ngừng lại, nhẹ nhàng cắn một cái lên môi của cậu.