Buổi trưa, ánh nắng xuyên vào phòng ngủ qua khe hở trên rèm cửa, chiếu sáng một góc.
Lâm Dữ mở mắt ra, tứ chi đau nhức, trong người cũng có chút khó chịu.
Cậu chậm rãi ngồi dậy, ôm chăn ngẩn người.
Tối hôm qua...
"Dậy rồi à?"
Đoạn Từ không biết từ lúc nào đã đứng ở cửa, trên tay bưng theo một bát cháo.
Hắn đến gần hỏi: "Em có muốn ăn cháo ngọt không?"
"Cháo ngọt?"
Lâm Dữ nhìn vào tô thấy có vài thìa đường đã được thêm vào cháo.
Hắn lắc đầu: "Em không muốn ăn cháo."
"Em muốn ăn thịt nướng."
Nói xong câu này, cả Lâm Dữ cũng ngẩn người.
Ý nghĩ này chợt hiện lên trong đầu cậu.
Đoạn Từ nhíu mày, bé con hiện tại không thích hợp với loại thức ăn này.
"Để anh xem vết thương của em trước đã."
Lâm Dữ chớp mắt, nghi ngờ nói:
"Em có vết thương ở chỗ nào?"
Đoạn Từ nhướng mày, cười không nói.
Mặt Lâm Dữ đỏ lên, vội vàng dùng chăn quấn chặt người mình lại:
"Em, em không sao."
Đoạn Từ lấy thuốc mỡ từ trong túi ra: "Vậy cũng phải bôi."
"Không cần!"
Lâm Dữ trong chăn chỉ lộ ra một đôi mắt to đen láy đầy vẻ xấu hổ.
Cậu xấu hổ nói: "Em thật sự không sao, không có việc gì!"
Nghe thấy mấy chữ cuối cùng, ánh mắt Đoạn Từ lóe lên.
Hắn để cháo trắng sang một bên: "Vậy thì ăn cháo trước đã."
"Buổi tối sẽ ăn thịt nướng, trùng hợp anh cũng muốn ăn."
Đoạn Từ cười nói: "Chúng ta đúng thực là tâm linh tương thông."
Lâm Dữ đáp một tiếng, nhìn Đoạn Từ đứng ở bên giường không nhúc nhích, thúc giục:
"Anh mau đi ra ngoài đi."
Đoạn Từ khẽ cười nói: "Nhanh như vậy liền chê anh phiền rồi sao?"
Lâm Dữ ấp a ấp úng nói: "Em, em còn chưa mặc đồ."
Cổ họng Đoạn Từ khẽ nhúc nhích, cười nói:
"Muốn anh cũng cởi luôn không?"
Nói rồi, hắn đưa tay như muốn mở cúc áo sơ mi ra.
Lâm Dữ nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ một:
"Đoạn, Từ!"
Đoạn Từ ngồi ở mép giường, chỉ chỉ đôi môi:
"Hôn một cái anh liền ra ngoài."
Lâm Dữ vươn tay đánh hắn.
Đoạn Từ liền nắm lấy cánh tay trắng nõn của cậu, cúi đầu hôn một cái lên mu bàn tay, rồi bất đắc dĩ nói:
"Vậy anh đành miễn cưỡng chủ động hôn em thôi."
Đoạn Từ không tiếp tục quấy rối cậu nữa, hôn xong liền rời khỏi phòng ngủ.
Lâm Dữ ngồi dậy, chăn tuột xuống, lộ ra cổ và xương quai xanh chằng chịt vết đỏ.
Cậu mặc bộ quần áo ở nhà đặt ở cuối giường, bước vào phòng tắm mới thấy rõ được bộ dạng của mình.
Hai má ửng hồng, mặt đầy ý xuân.
Dáng vẻ mới vừa trải qua chuyện đời.
Lâm Dữ dùng nước lạnh rửa mặt, nhưng nhiệt độ trên mặt vẫn không hề giảm xuống chút nào, ngược lại, không nhịn mà nhớ lại cái gì đó, tai và cổ đều đỏ lên.
Ăn hết cháo,đi lại trong phòng ngủ một lúc lâu mới mở cửa ra, nhìn thấy Đoạn Từ ngồi trên sô pha, nghiêm túc nhìn điện thoại.
Lâm Dữ kìm nhẹ bước chân đi ra ngoài.
Nghe thấy tiếng bước chân Đoạn Từ cất điện thoại đi, vỗ nhẹ vào chỗ bên cạnh nói:
"Ngồi ở đây."
Lâm Dữ ngồi xuống, hỏi: "Cặp sách của em ở đâu? Bài tập còn chưa có làm đấy."
Đoạn Từ ai oán mà nhìn cậu: "Trong lòng em chỉ có học tập thôi sao?"
Lâm Dữ giải thích: "Lần nghỉ này bài tập rất nhiều, giờ mà không làm thì lúc về trường phải làm sao."
Đoạn Từ nói: "Anh giúp em làm."
"Không được," Lâm Dữ từ chối rất quyết đoán, "Chữ viết của chúng ta không giống nhau."
Đoạn Từ mím môi nói: "Anh học rất nhanh."
Lâm Dữ giật giật môi, mấp máy môi, chưa kịp nói gì thì đã thấy cặp sách trên ghế.