TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Lâm Tùy Ý mở quán ăn, không phải như lời mộng yểm nói, muốn dùng quán ăn vượt qua quãng đời còn lại. Chỉ là cậu không muốn quán mì đóng cửa, cho nên chỉ cần không đóng cửa, bán cái gì cũng được, có khách tới hay không cũng được.
Quán ăn mới vừa khai trương, lưu lượng khách còn tính không tồi, tay nghề Lâm Tùy Ý cũng được khen ngợi. Mỗi tội về sau các khách hàng dần phát hiện đầu óc chủ quán ăn có vấn đề.
Cậu thường nói chuyện với không khí, lúc tươi cười lúc buồn bã.
Mỗi khi ăn cơm, chủ quán luôn bày phần hai người, một phần mình ăn, một phần không biết cho ai. Chờ đồ ăn nóng hổi nguội lạnh, cậu bưng đồ ăn vào bếp.
Hành vi này khiến người ta sợ phát hoảng, thêm việc láng giềng đường Kim Hoa đều biết Lâu Lệ đã chết, càng cảm thấy sợ nổi da gà. Vì thế quán ăn kinh doanh càng ngày càng thảm đạm, mười ngày nửa tháng không thấy một người tới cửa.
Không có khách tới, Lâm Tùy Ý hơi sầu. Không phải sầu vì không có nguồn thu nhập, khi còn là Thầy Giải Mộng, thù lao giải mộng đủ để cậu phô trương lãng phí mấy đời. Cậu không thiếu tiền, nhưng nguyên liệu nấu ăn mỗi ngày nhập về sẽ bị hư.
Không có biện pháp, Lâm Tùy Ý đành phải giảm lượng mua nguyên liệu nấu ăn. Mà vì nguyên liệu nấu ăn giảm bớt, đôi khi khách tới gọi món ăn, thường là ‘món này không có’ ‘món kia cũng không có’. Tình hình kinh doanh quán ăn lâm vào vòng tròn tuần hoàn ác tính.
Quán ăn lâu lắm rồi không có khách, chỉ có mộng yểm châm chọc Lâm Tùy Ý.
Ngày này, Lâm Tùy Ý đứng sau bếp nhìn nồi chén gáo bồn được rửa sạch đến bóng loáng.
Bên ngoài hô một tiếng ‘chủ quán’.
Mộng yểm dựa vào tường, dùng ngữ khí âm dương quái khí nói: “Hôm nay thế mà có khách, còn không mau đi mời chào.”
Lâm Tùy Ý tốt tính cảm ơn mộng yểm nhắc nhở, từ sau bếp đi đến phía trước.
“Ăn món gì?” Lâm Tùy Ý hỏi, cũng báo trước: “Trong tiệm không có nhiều món ăn.”
Khách nhìn thấy Lâm Tùy Ý đầu tiên là khựng lại, theo sau gọi: “Nguyên Ý đạo trưởng.”
Lâu không nghe danh hiệu này, Lâm Tùy Ý không quen, tuy nhiên ngoài mặt không biểu hiện. Cậu nhìn khách nói: “Tôi không còn giải mộng, nếu anh đến vì giải mộng, xin lỗi, tôi không giúp được.”
Khách khôi phục lại từ kinh ngạc, tìm ghế ngồi xuống: “Nghe nói Nguyên Ý đạo trưởng biến mất, không biết sẽ gặp được ở địa phương này. Tôi không đến xin giải mộng, tôi tới ăn cơm.”
Lâm Tùy Ý giao thực đơn cho hắn.
Khách nhìn thực đơn, nói: “Nguyên Ý đạo trưởng còn nhớ tôi không?”
Lâm Tùy Ý thành thật nói: “Xin lỗi.”
Người tìm cậu giải mộng quá nhiều, cậu không nhớ được tất cả.
Khách nhắc nhở: “Tôi họ Vu, trước đây là thư ký tổng giám đốc Vương của tập đoàn Bác Vũ.”
Mộng yểm đến cạnh Lâm Tùy Ý, nói bên tai Lâm Tùy Ý: “Tới kiếm chuyện đây.”
Lâm Tùy Ý không đáp lại mộng yểm, như cũ xin lỗi vị họ ‘Vu’. Khách lắc đầu. Đừng nói khách họ gì, ngay cả tổng giám đốc Vương của tập đoàn Bác Vũ, Lâm Tùy Ý cũng không có ấn tượng.
Khách trào phúng: “Nguyên Ý đạo trưởng thật sự không có ấn tượng sao? Tôi ngàn dặm xa xôi đến Nguyên Thanh Quan thỉnh Nguyên Ý đạo trưởng giải mộng cho tổng giám đốc Vương, cậu lại nói tôi tâm tư bất chính, đuổi tôi ra ngoài, không cho tôi bước chân qua cửa Nguyên Thanh Quan. Nhờ phúc Nguyên Ý đạo trưởng, tôi không hoàn thành công việc được giao, bị đuổi việc.”
Lâm Tùy Ý mơ hồ nhớ lại.
Thay người tìm Thầy Giải Mộng giải mộng là chuyện thường gặp, nhưng giải mộng cần lòng thành tâm. Vị khách thay người khác xin cậu giải mộng có ý đồ riêng. Tổng giám đốc Vương gặp ác mộng liên tục, tìm Thầy Giải Mộng khác giải mộng. Vị khách này ngàn dặm xa xôi đến Nguyên Thanh Quan mời Lâm Tùy Ý rời núi, muốn Lâm Tùy Ý thông qua giải mộng, giúp mình gián tiếp có được ân tình từ Tổng giám đốc Vương, từ đó đạt được mục đích riêng.
Lâm Tùy Ý hồi đó chịu đáp ứng rời núi mới lạ.
Khách bị sa thải có phải tại mình hay không, Lâm Tùy Ý không muốn miệt mài theo đuổi. Cậu hỏi lại: “Nhìn xem muốn ăn món gì?”
Như đấm một quyền vào bông, khách tức giận Lâm Tùy Ý phản ứng lạnh nhạt, châm chọc nói: “Nghe nói Nguyên Ý đạo trưởng hại chết người, người nhà người bị hại quậy đến tận Nguyên Thanh Quan.”
Người được nhắc đến là Phương Toa Toa và Lâu Hải.
Tuy nhiên Lâm Tùy Ý như cũ không giải thích. Cậu cũng nhìn ra khách không thiệt tình tới ăn cơm, không hỏi khách muốn ăn món gì, mà bình tĩnh nhìn hắn.
Những lời này mộng yểm đề cập ngày đêm bên tai cậu, hình như nghe đến độ hơi chết lặng.
Khách nhìn trên dưới Lâm Tùy Ý: “Ồ, Nguyên Ý đạo trưởng ngày xưa cao cao tại thượng không ai bì nổi sao lại lăn lộn thành thế này?” Hắn ngửa đầu quán ăn nhỏ: “Tới đây làm đầu bếp?”
Mắt nhìn về thực đơn, khách nhìn lướt tên món ăn: “Tôi không biết Nguyên Ý đạo trưởng có thể nấu được món gì ngon, phiền Nguyên Ý đạo trưởng nấu bừa hai món cho tôi nếm thử tay nghề của cậu nhé.”
Lâm Tùy Ý nói được.
Đi vào bếp chuẩn bị.
Khách lấy di động chụp bóng lưng Lâm Tùy Ý, cúi đầu gõ di động, không biết gửi ảnh chụp cho ai, dùng giọng tám nhảm trò chuyện với đối phương: “Đoán xem đây là ai?”
“Nguyên Ý đạo trưởng Nguyên Thanh Quan, cười chết, không ngờ sẽ gặp ở chỗ này.”
“Hiện tại làm nghề đầu bếp.”
Bạn đang đọc bộ truyện Giải Mộng tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Giải Mộng, truyện Giải Mộng , đọc truyện Giải Mộng full , Giải Mộng full , Giải Mộng chương mới