TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Liễu Kiệt nói mình ghét thằng ngu, Lâu Lệ không nói gì, Lâm Tùy Ý lại cảm thấy Lâu Lệ còn ghét thằng ngu hơn cả Liễu Kiệt.
Thằng ngu dốt bị Lâu Lệ ghét không phải Lâm Tùy Ý.
Lâu Lệ nói ai ngu xuẩn, Liễu Kiệt tự mình hiểu lấy, và tất nhiên không vui khi bị Lâu Lệ chỉ cây dâu mắng cây hoè. Hắn không biết thân phận Lâu Lệ, thế nhưng lớn mật muốn chặn đường Lâu Lệ.
“Anh có ý gì hả?” Liễu Kiệt phẫn uất.
Lâm Tùy Ý không thích nhìn người ta bất kính với Lâu Lệ. Cậu giơ tay làm tư thế muốn đánh trả, lại bị Lâu Lệ ấn xuống.
Lâu Lệ lãnh đạm nhìn về phía Liễu Kiệt: “Có người bằng tuổi cậu sớm đã có năng lực giải trăm mộng mà vẫn khiêm tốn như cũ. Và có người ngu xuẩn như cậu mới đổ lỗi bản thân vô năng lên đầu người khác.”
Liễu Kiệt mới đầu không để trong lòng: “Bộ anh tưởng tôi không biết khái niệm giải trăm mộng là gì hả? Trên thế giới này được mấy người giải trăm mộng? Riêng mộng yểm chi mộng đã làm khó bao người. Tiền bối nói hay quá, là vị kỳ năng dị sĩ trẻ tuổi nào có thể giải trăm mộng, để tôi rửa tai lắng nghe!”
Ngữ khí Lâu Lệ lạnh buốt hơn cả sương tuyết: “Cậu không xứng biết.”
Liễu Kiệt nhất thời bị Lâu Lệ hù điếng người. Lâm Tùy Ý bất giác đờ người ra theo. Cậu biết Lâu Lệ trước nay lạnh lùng xa cách, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy Lâu Lệ như vậy, mỗi một từ một chữ sặc mùi khinh rẻ, lạnh thấu xương như gió rét, dễ dàng cắt xẻ da thịt người ta.
Một loại cảm giác không dung bất luận kẻ nào dám đụng vào điểm mấu chốt, làm cho Lâm Tùy Ý vô thức liên tưởng đến người Lâu Lệ quý trọng.
Cảm xúc Lâu Lệ chỉ lộ ra ngoài trong nháy mắt. Nói xong, anh nhìn về phía Lâm Tùy Ý, hàn ý đáy mắt nhanh chóng tiêu tán.
Lâm Tùy Ý hiểu ý, áp xuống nỗi lòng vội đi theo Lâu Lệ rời khỏi phòng đồ.
Phòng bọn họ gần phòng đồ nhất. Lâu Lệ đẩy cửa đi vào, giữ cửa cho Lâm Tùy Ý. Lâm Tùy Ý quay đầu nhìn phía sau, trong bóng đêm mọi thứ yên tĩnh, không phát hiện khác thường, lúc này cậu mới đi vào phòng.
Hiển nhiên trong thời gian cậu canh hoa một tiếng, rưỡi Lâu Lệ có sửa sang lại nơi này.
Đây là căn phòng mới được trang hoàng xong, nệm chưa bóc tem cũng không có đệm chăn. Nệm bọc plastic trong suốt thường là vứt đó không dùng phủ đầy bụi, còn nệm này không dính một hạt bụi.
Trên tủ đầu giường có một chiếc khăn lụa bị bẩn… Chắc là Lâu Lệ dùng chiếc khăn lau bụi bặm.
Giọng Lâu Lệ đã bình tĩnh trở lại, nhàn nhạt nói: “Cậu nghỉ ngơi trước đi.”
Phòng diện tích rất nhỏ, lớn hơn phòng đồ không được bao nhiêu, giường là loại giường đơn, không đủ để hai người cùng nằm, thậm chí không đủ rộng để một người ngủ giường một người ngủ sàn nhà.
Chỉ có một người nằm, một người khác ngồi thay phiên nghỉ ngơi.
Lâm Tùy Ý ngoan ngoãn nằm xuống. Thứ nhất đúng là ậu đang mệt mỏi, thứ hai cậu nhạy bén nhận thấy Lâu Lệ áp suất thấp, không dám nhún nhường cùng Lâu Lệ.
Chờ cậu nằm xuống, liền cảm giác được đuôi giường hạ xuống, là Lâu Lệ ngồi xuống. Từ góc độ Lâm Tùy Ý, nương ánh trăng ảm đạm, sườn mặt Lâu Lệ có hơi mơ hồ. Sự mơ hồ hòa tan lạnh lẽo đóng băng vạn vật, Lâm Tùy Ý thử lên tiếng: “Lâu tiên sinh, tôi nghĩ Liễu Kiệt chỉ gõ cửa một lần, một lần gõ khác không phải Liễu Kiệt.”
Cậu kết luận nguyên nhân: “Liễu Kiệt gõ cửa vì nhằm vào tôi, dọa tôi…”
Lâm Tùy Ý nghĩ, nếu xuất phát từ hù dọa, biểu hiện của cậu thật ra không làm Liễu Kiệt vừa lòng. Lần đầu tiên nghe thấy tiếng gõ cửa cậu chỉ cảm thấy kỳ lạ, thời điểm lên tiếng dò hỏi thân phận rất bình tĩnh. Lần thứ hai phát hiện tiếng gõ cửa không khiến ván cửa chấn động, cậu mới cảm thấy tiếng đập cửa quỷ dị, trong lòng cũng dấy lên bất an.
Nhưng khi Liễu Kiệt tới thay ca canh hoa, Lâm Tùy Ý nhắc đến tiếng đập liền cười ha ha, cho rằng mình thành công hù dọa Lâm Tùy Ý. Điều này chứng minh Liễu Kiệt không biết khi Lâm Tùy Ý lên tiếng dò hỏi tiếng gõ cửa thứ hai, giọng nói mang theo bất an, bằng không lấy tính cách Liễu Kiệt đã sớm vì trò đùa dai thành công mà mở miệng cười nhạo Lâm Tùy Ý.
Chứ không chờ đến khi Lâm Tùy Ý nói về đập cửa mới ôm bụng cười to.
Lâm Tùy Ý nhìn chằm chằm sườn mặt mơ hồ của Lâu Lệ, nói: “Lâu tiên sinh, trò đùa gõ cửa của Liễu Kiệt không thành công hù dọa tôi, cho nên Liễu Kiệt không có mặt mũi chủ động đề cập. Thật ra khi tiếng gõ cửa vang lên lần thứ hai, tôi có hơi bất an, nếu lần thứ hai gõ cửa cũng là Liễu Kiệt đùa dai, trò đùa thành công, cậu ta sẽ lập tức chê cười tôi, nhưng không. Tôi nghĩ liệu có khả năng, Liễu Kiệt không biết có lần gõ cửa thứ hai.”
Lâu Lệ không nói gì, Lâm Tùy Ý thấy không rõ biểu cảm của anh, tạm dừng một chút, ngữ khí do dự: “… Trò đùa thường chỉ dùng một lần, bởi vì người bị đùa sẽ cảnh giác. Liễu Kiệt muốn dùng tiếng đập cửa dọa sợ tôi không thành công, xác suất gõ cửa lần hai thành công càng thấp. Nếu tôi là Liễu Kiệt, lần đầu tiên gõ cửa không thành công, tôi sẽ đổi sang trò khác.”
Sau khi nói xong, trong phòng im ắng.
Lâu Lệ như cũ không lên tiếng, Lâm Tùy Ý không biết suy nghĩ trong lòng Lâu Lệ. Cậu biết vừa rồi Lâu Lệ tức giận Liễu Kiệt, cậu không biết anh muốn nói tiếp hay không.
Chớp mắt im lặng theo Lâu Lệ một lát, Lâm Tùy Ý thử hỏi: “Lâu tiên sinh, tôi không mệt, hay là ngài nghỉ ngơi trước đi?”
Lâm Tùy Ý dứt lời liền ngồi dậy. Động tác của cậu làm Lâu Lệ nửa xoay người nhìn cậu, sườn mặt mơ hồ rõ ràng hơn, Lâm Tùy Ý thấy Lâu Lệ cau mày.
Lâu Lệ bình tĩnh hỏi: “Cậu muốn nói gì?”
Ngữ khí không gợn sóng khiến lời này có vẻ hơi lạnh nhạt.
Lâm Tùy Ý co quắp nắm góc áo, “Nếu lần thứ hai gõ cửa không thuộc về Liễu Kiệt, có khả năng sẽ gặp nguy hiểm.”
Nửa câu sau cậu cố ý lược bớt chủ thể, nhưng Lâu Lệ lại hỏi: “Ai gặp nguy hiểm?”
Lâm Tùy Ý bất đắc dĩ, đành phải nói: “Liễu Kiệt.”
Lâu Lệ nhìn chăm chú vào cậu. Lâm Tùy Ý bị Lâu Lệ nhìn đến mức khó chịu, cậu hơi cúi đầu bỏ lỡ ánh mắt phức tạp của Lâu Lệ, giải thích nói: “Không phải tôi muốn lấy ơn báo oán, chỉ là… Liễu Kiệt chỉ là một thằng nhóc, không cần thiết so đo cùng trẻ con.”
Lâu Lệ lạnh lùng nói: “Cậu có thể rộng lượng đến mức không so đo, đúng, là tôi keo kiệt.”
Lâm Tùy Ý vội vàng: “Không phải, không phải rộng lượng đến mức không so đo. Lâu tiên sinh, ý tôi là, tôi muốn kết thúc việc tôi nên làm, tôi nên nhắc nhở cậu ta. Đương nhiên, cậu ta có nghe hay không là chuyện của cậu ta.”
Lâu Lệ lặp lại: “Cậu muốn kết thúc việc cậu nên làm.”
Bạn đang đọc bộ truyện Giải Mộng tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Giải Mộng, truyện Giải Mộng , đọc truyện Giải Mộng full , Giải Mộng full , Giải Mộng chương mới