Quả nhiên, ngay buổi tối hôm đó, Ngụy Bộ Sơn hủy lời mời các bạn đến nhà chơi trong group chat của lớp, lấy cớ nhà mình có việc bận, đổi địa
điểm thành một khách sạn năm sao.
Lạc Vưu Tiên thở phào nhẹ nhõm, không cần canh cánh trong lòng sợ mọi người lật tẩy nữa.
Mười một giờ tối, Ngụy Bộ Sơn nhắn tin cho cậu: [Làm bạn trai của tôi, cậu
phải chủ động nói chuyện với tôi. À không, việc gì cũng phải chủ động.]
Lạc Vưu Tiên nhắn lại: [Cậu yêu cầu tôi làm bạn trai của cậu trước, cậu mới là người phải chủ động chứ. Tôi không chủ động đâu.]
Ngụy Bộ Sơn: [Được thôi. Thế bây giờ tôi bảo cậu làm gì thì cậu phải làm theo đấy nhé. Cậu gửi tin nhắn thoại dỗ tôi ngủ đi.]
Lạc Vưu Tiên:...
Đúng là cậu ấm con nhà giàu, lớn như thế rồi còn muốn có người ru ngủ.
Cậu nhỏm dậy nhìn bốn phía tối đen, cậu và mẹ ở chung một phòng trên gác
của căn biệt thự, giường ngủ của cậu chỉ cách giường mẹ một tấm ngăn
mỏng. Tuy mẹ đã ngủ say rồi nhưng Lạc Vưu Tiên vẫn sợ bà sẽ nghe thấy.
Do dự một lúc, Lạc Vưu Tiên chui vào trong chăn, gửi tin nhắn thoại cho
Ngụy Bộ Sơn. Cậu cố gắng nói bằng giọng trầm nhất có thể, nhưng đi vào
tai của Ngụy Bộ Sơn, giọng nói trầm khàn kia lại trở nên vô cùng dịu
dàng lưu luyến, còn mang theo ý trêu chọc, khiêu khích.
Làm cho
cơn buồn ngủ của Ngụy Bộ Sơn bay sạch, hắn nghe đi nghe lại câu nói "Đại thiếu gia ngủ ngon" kia không biết bao nhiêu lần.
Không biết tại sao, Ngụy Bộ Sơn lại có ảo giác Lạc Vưu Tiên đang nói với hắn rằng "Đại thiếu gia, chịch em đi."
Hắn nuốt một ngụm nước miếng, thân dưới bắt đầu nóng lên, cột cờ càng ngày càng có xu hướng dương lên cao.
Ngụy Bộ Sơn không nhịn được, chửi thề một câu. Lạc Vưu Tiên lúc nào cũng có thể gợi lên dục vọng của hắn.
Sau đó, hắn chuyển cho Lạc Vưu Tiên năm nghìn tệ, chưa đến ba giây đã thấy cậu nhận rồi.
Ngụy Bộ Sơn nhắn tiếp: [Nói thêm vài câu nữa đi.]
Nhưng Lạc Vưu Tiên không trả lời. Ngụy Bộ Sơn đợi vài phút mới thấy cậu nhắn lại: [Tôi buồn ngủ rồi.]
Cuối tuần, các bạn trong lớp được Ngụy Bộ Sơn mời đến khách sạn năm sao, ăn
uống chơi đùa cực kỳ vui vẻ. Chỉ trong một thời gian ngắn Ngụy Bộ Sơn đã hoàn toàn hòa đồng với lớp 11-7, ai ai cũng quý mến hắn, khen ngợi hắn
hết lời. Hắn cũng hết sức cẩn thận, nhiệt tình chiêu đãi mọi người.
Trong mắt người ngoài, Ngụy Bộ Sơn gần như là một chàng trai hoàn hảo. Nhưng
với Lạc Vưu Tiên, tất cả chỉ là lớp ngụy trang của hắn mà thôi.
Nhưng cậu chỉ lẳng lặng ngồi nhìn, không nói gì cả, trong lòng không ngừng
cười nhạo, trào phúng mỉa mai. Có điều không hiểu sao cậu lại cảm thấy
hơi đắc ý. Chỉ có một mình cậu biết bộ mặt thật của Ngụy Bộ Sơn.
Thứ hai đi học, Ngụy Bộ Sơn mang mô hình Ngụy Bộ Sơn cho cậu đến lớp, đa số các bạn trong lớp đều mê anime nhưng ít ai thích sưu tầm mô hình, mọi
người chỉ bị hấp dẫn về độ tinh xảo của nó.
Có người nói: "Hồi trước tôi nhìn thấy trên mạng bán mô hình này, giá không dưới mười nghìn tệ đâu."
"Đẹp quá, đặt ở giá sách thì tuyệt cú mèo luôn."
"Lạc Tiên Nhi, chắc là ở nhà cậu còn nhiều lắm nhỉ?"
Lông mi Lạc Vưu Tiên khẽ chớp, cậu liếc nhìn Ngụy Bộ Sơn, mỉm cười, nói với
cậu bạn kia: "Ừ, còn nhiều lắm. Nếu cậu thích tôi có thể tặng cậu."
"Thật không?'
"Lạc Tiên Nhi, sao tự nhiên cậu hào phóng thế?"
Sau đó mấy hôm, Lạc Vưu Tiên mang ba bộ mô hình tới tặng cho bạn cùng lớp.
Chuông tan học vang lên, Ngụy Bộ Sơn quay sang nói thầm với cậu: "Giỏi lắm, mượn hoa hiến Phật à, cũng biết cách giả giàu đấy."
Lạc Vưu Tiên liếc hắn: "Tặng cho tôi rồi thì là của tôi, tôi cho ai cậu
quan tâm làm gì. Tôi ấy à, cả thèm chóng chán, không thích cái gì thì sẽ vứt đi ngay, người cũng thế, nhân lúc tôi còn hứng thú với tiền của cậu thì mau mau dâng hoa lên cho tôi đi."
Ngón tay Ngụy Bộ Sơn khẽ động đậy, hắn nghiêng đầu nhìn cậu nhưng không nói gì.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!