Ngụy Bộ Sơn nhếch khóe miệng, rõ ràng là muốn cười trào phúng nhưng cuối cùng lại trở thành một nụ cười chua xót.
Hắn cũng muốn buông tha cho bản thân mình.
Tại sao hắn chỉ muốn bắt nạt Lạc Vưu Tiên? Ở vị trí của hắn, muốn cái gì mà chẳng được, tại sao hắn phải chịu đựng tự làm mình khó chịu đến thế.
Ngụy Bộ Sơn hắn là ai cơ chứ?
Hắn cụp mắt, một thứ cảm xúc bi ai
không biết từ đâu cứ dâng lên trong lòng. Hắn cảm thấy khó chịu đến cùng cực, đôi môi bị cắn đến trắng bệch, một lúc sau mới chịu buông cổ tay
Lạc Vưu Tiên ra. Ngụy Bộ Sơn đỡ trán, nói: "Cậu cút đi."
Cơn giận của Lạc Vưu Tiên như một nắm thật mạnh cuối cùng chỉ có thể rơi vào gối bông, cậu sửng sốt chớp mắt, nắm chặt tay, muốn nói gì đó nhưng lại
không thốt nên lời, chỉ có thể đứng ngơ người tại chỗ.
"Tôi bảo cậu cút đi." Ngụy Bộ Sơn hét lên, hắn không muốn bộ dạng thảm hại này của mình bị người khác nhìn thấy.
"Thiếu gia, xin lỗi đã quấy rầy cậu trò chuyện với bạn trai, tôi đi trước."
Thái độ của Lạc Vưu Tiên đã dịu lại hơn nhiều, cậu không nên nói chuyện
với Ngụy Bộ Sơn như vậy, dù sao thì mẹ cậu vẫn phải dựa vào công việc
này mà kiếm sống.
"Bạn trai cái chó gì! Con mẹ nó, cậu muốn khiến tôi tức chết đúng không?" Ngụy Bộ Sơn vung tay ném điện thoại di động
xuống đất, màn hình điện lập tức vỡ vụn.
Bỗng nhiên, Lạc Vưu Tiên cúi người xuống, hôn lên môi Ngụy Bộ Sơn đang mất khống chế, khiến hắn
kinh ngạc đến mức đơ cả người, để cho Lạc Vưu Tiên tùy ý liếm nhẹ môi
hắn.
Sau đó, Ngụy Bộ Sơn thực sự không chịu nổi nữa rồi, hắn
không kịp suy nghĩ gì cả, nhanh tay ôm ghì lấy Lạc Vưu Tiên đè xuống
giường, hung hăng hôn lại.
Lạc Vưu Tiên còn chưa kịp bình tĩnh lại đã nghe thấy có người gõ cửa từ bên ngoài, là bà mẹ người anh quý phái sang trọng của Ngụy Bộ Sơn, ngay cả
tiếng gõ cửa của bà cũng toát ra khí chất hơn người, làm cho Lạc Vưu
Tiên sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.
Ngụy Bộ Sơn phản ứng nhanh
hơn cậu, bật người dậy lấy chăn trùm kín người Lạc Vưu Tiên. Nhưng chăn
của hắn quá mỏng, rất dễ bị phát hiện. Vì vậy, Ngụy Bộ Sơn đành phải lôi quần áo trong tủ ra chất đống lên giường, như vậy sẽ an toàn hơn. Chỉ
mong phu nhân Evelyn không ghi ngờ đống quần áo này.
Phu nhân
Evelyn đợi đến khi Ngụy Bộ Sơn lên tiếng đồng ý mới bước vào phòng, bà
ngửi thấy trong không khí có mùi gì đó hơi kỳ quái, nhưng vẫn không tỏ
vẻ gì, chỉ ngồi xuống giường Ngụy Bộ Sơn, nói: "Sơn, con đang yêu đúng
không?"
Tai Ngụy Bộ Sơn đỏ bừng: "Không ạ."
Phu nhân
Evelyn không hỏi thêm nữa, bà nói: "Con yêu, mẹ không cần biết con muốn
làm gì, nhưng con phải nhanh chóng quay về trường quốc tế cho mẹ. Tự do
một vài lần thì được, nhưng đừng đi quá giới hạn."
Phát âm tiếng
Trung của phu nhân Evelyn rất rõ ràng, nhưng vẫn mang theo một chút khẩu âm của người ngoại quốc. Bà nói xong thì đứng dậy, bước ra khỏi phòng,
còn tiện tay đóng cửa lại.
Hai người trên giường đồng thời thở
phào nhẹ nhõm. Lạc Vưu Tiên nằm trong chăn đổ mồ hôi lạnh, nhưng thay vì sợ hãi thì thứ khiến cậu phải suy nghĩ nhiều chính là câu nói của phu
nhân Evelyn.
Ngụy Bộ Sơn ôm quần áo cất lại vào tủ, vén chăn lên, ghé xuống người Lạc Vưu Tiên hỏi cậu: "Sợ không?"
Lạc Vưu Tiên cũng sợ thật. Cậu xuống giường mặc quần áo, hai mắt ngây ngẩn, tay vẫn còn run run. Cậu không dám tưởng tượng nếu phu nhân Evelyn phát hiện cậu nằm trên giường của Ngụy Bộ Sơn bà ấy sẽ phản ứng như thế nào.
Cậu muốn đánh cho mình một bạt tai, không biết vừa nãy ma xui quỷ khiến như thế nào mà cậu lại đi chủ động hôn Ngụy Bộ Sơn. Chắc là điên mất rồi,
điên rồi điên rồi điên rồi, thế mà cậu lại bị cơn điên của Ngụy Bộ Sơn
thu hút. Bây giờ thì Lạc Vưu Tiên đã chắc chắn Ngụy Bộ Sơn chính là ma
quỷ, là thuốc độc không thể chạm vào.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!