TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, Khương Duật Bạch quay đầu lại: “Tìm được chưa?”
“Hả?” Lục Cẩm Duyên nhất thời không kịp phản ứng, dường như ngay cả đầu óc cũng mụ mị luôn rồi.
“Không phải vào kiếm đồ à?” Khương Duật Bạch xoay cả người qua, ánh mắt rơi vào gương mặt của hắn, “Hình như cậu nóng lắm thì phải, có cần giảm nhiệt độ điều hòa không?”
“Không cần!” Lục Cẩm Duyên giật mình bừng tỉnh, sải bước thật dài, nhanh chóng leo lên giường nằm, “Buồn ngủ quá, tôi ngủ trước đây!”
Khương Duật Bạch ngẫm nghĩ một lúc rồi lên tiếng hỏi: “Hôm qua cậu có bảo muốn dạy tôi chơi bóng rổ, bao giờ cậu rảnh?”
Thân thể đang chuẩn bị nằm xuống thoáng cứng đờ, Lục Cẩm Duyên bất chấp trả lời: “Tôi thế nào cũng được, tùy thời gian của cậu.
”
Vốn là hắn chủ động giành lấy cơ hội này, giờ mà tự nhiên đổi ý, Tiểu Bạch chắc chắn sẽ nghĩ nhiều.
Hơn nữa lật lọng cũng không phù hợp với tác phong làm việc trước sau như một của hắn.
Khương Duật Bạch không nhận ra thanh âm thiếu tự tin của hắn, chỉ hơi suy nghĩ: “Vậy mai nha, tối mai tôi rảnh.
”
Lục Cẩm Duyên: “Được…”
Nhá nhem tối hôm sau, Khương Duật Bạch đúng hẹn đến sân bóng rổ.
Trận đấu bóng rổ vẫn đang tiếp diễn, một vài thành viên ngồi lẻ tẻ trên khán đài đang reo hò trầm trồ khen ngợi từng hồi.
Khương Duật Bạch cầm chai nước suối vừa xuất hiện đã có người phát hiện ra cậu: “Hệ thảo!”
Những người khác nghe thế đồng loạt quay đầu lại nhìn chăm chú, thậm chí còn có người còn nhiệt tình đứng lên: “Hệ thảo, tới xem anh Lục tập luyện hả?”
Vẻ ngoài của Khương Duật Bạch cực kỳ xuất chúng, khiến người khác đã gặp là rất khó quên, vả lại hôm liên hoan câu lạc bộ, anh Lục đã bảo vệ mỹ nhân khoa Mỹ Thuật này đến mức nào, mọi người đều thấy rõ như ban ngày.
Khương Duật Bạch dừng bước, cố gắng vượt qua sự mất tự nhiên trong lòng, gật đầu với mọi người xem như chào hỏi.
“Chào anh!” Một người cao to trong đó chủ động lại gần cậu, nở một nụ cười tám răng tiêu chuẩn, “Lại gặp rồi, lần này đã nhớ ra em chưa?”Nụ cười đẹp là nụ cười hở 8 răng trên.
Dù sao cậu ta cũng từng làm người mẫu ký họa cho cậu, lần này Khương Duật Bạch dĩ nhiên nhận ra, mỉm cười: “Chào cậu, nhớ chứ.
”
Trình Mạnh Khang cười ha ha, hỏi: “Anh đến tìm anh Lục sao?”
Khương Duật Bạch gật đầu: “Ừm.
”
“Anh Lục vẫn chưa chơi xong trận, anh ngồi đây chờ một lát nha!” Trình Mạnh Khang lấy tay phủi phủi chỗ ngồi.
Khương Duật Bạch nói cảm ơn rồi ngồi xuống, ánh mắt quét về phía sân bóng rổ, đoạn nghe thấy đối phương hỏi: “Anh tìm anh Lục có chuyện gì không?”
“Tôi muốn học chơi bóng rổ, cậu ấy đồng ý rảnh sẽ dạy tôi.
” Khương Duật Bạch không hề giấu giếm, trả lời rõ ràng.
“Anh muốn học chơi bóng rổ sao?” Trình Mạnh Khang ngồi nhích lại gần, nhiệt tình đề cử bản thân, “Nếu anh Lục không rảnh thì để em dạy anh nha!”
“Không cần.
” Trên đầu hai người vang lên một giọng nói trầm thấp, “Tôi rảnh.
”
Trình Mạnh Khang sững sờ, nhanh chóng đứng dậy: “Anh Lục.
”
Lục Cẩm Duyên vừa chơi bóng xong, mồ hôi ướt đẫm mái tóc xuôi theo xương mày mà chảy xuống, mặt không cảm xúc bảo: “Cậu đi tập bóng được rồi.
”
Trình Mạnh Khang gật đầu liên tục: “Được, em đi tập bóng liền!”
Tuy Lục Cẩm Duyên không phải đội trưởng đội bóng, nhưng thành viên trong đội không hiểu sao vẫn hơi sợ hắn.
Khương Duật Bạch với tay lấy chai nước bên cạnh đưa cho hắn: “Nghỉ ngơi chút đi.
”
Lục Cẩm Duyên nhận lấy chai nước, ngồi xuống bên cạnh cậu, ra vẻ thuận miệng hỏi: “Tiểu Trình nói gì với cậu?”
“Không nói gì cả.
” Khương Duật Bạch nhàn nhạt trả lời.
Lục Cẩm Duyên “chậc” một tiếng, không hỏi gì thêm, vặn nắp ra ngẩng đầu uống hết nửa chai nước.
Các thành viên đã hoàn thành xong buổi huấn luyện hôm nay, theo nhau tập trung đến khán đài gần đó.
“Anh Lục, tối nay đi nhậu không?” Đội trưởng đội bóng rổ Triệu Bằng lên tiếng mời.
“Đúng đấy đúng đấy! Cùng đi đi!”
“Dẫn theo hệ thảo xinh đẹp nữa.
”
Mấy thành viên la hét ồn ào.
Khương Duật Bạch rũ mi mắt xuống, cầm điện thoại không nói gì.
“Được rồi, đừng ồn nữa, mọi người đi ăn đi.
” Lục Cẩm Duyên đứng dậy, “Thích ăn gì thì ăn, về đây tôi thanh toán cho.
”
Đúng như dự đoán, sự chú ý của mọi người nhanh chóng đổi hướng: “Woao woao woao! Anh Lục uy vũ!”
“Hadilao! Tôi muốn ăn Hadilao!”
…
Danh vọng của Lục Cẩm Duyên ở trong đội không chỉ nhờ vào kỹ thuật dẫn bóng của hắn, mà một phần còn vì hắn vung tay thật sự quá hào phóng.
Tuy hắn làm việc luôn khiêm nhường, cũng ít khi khoe của, nhưng nhìn cách ăn mặc và mấy đôi giày bóng rổ bản giới hạn của hắn là biết, hoàn cảnh gia đình hắn chắc chắn không hề tầm thường, thế nên mọi người cũng yên tâm thoải mái ăn mà ăn nhờ ở đậu.
Đuổi các đội viên đi rồi, Lục Cẩm Duyên mới bước xuống bậc thang, cúi người nhặt một quả bóng rổ lên, vẫy tay với cậu: “Qua đây.
”
Khương Duật Bạch đứng dậy, hít sâu một hơi, sau đó theo chân hắn ra giữa sân.
“Cậu thuận tay phải đúng không?” Lục Cẩm Duyên điều khiển quả bóng bằng một tay, “Bây giờ chúng ta sẽ tập động tác dẫn bóng cơ bản trước.
”
Dẫn bóng với hắn đã sớm thành bản năng, muốn bóng trong tay như thế nào thì nó sẽ như thế ấy, nhưng để Khương Duật Bạch hiểu rõ được mấu chốt cơ bản, hắn phải vừa kiên nhẫn giải thích, vừa dẫn bóng làm mẫu.
Khương Duật Bạch vô cùng chăm chú nhìn theo động tác của hắn, trong lòng lặng lẽ ghi nhớ.
Bạn đang đọc bộ truyện Giáo Thảo Cùng Phòng Không Đúng Lắm tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Giáo Thảo Cùng Phòng Không Đúng Lắm, truyện Giáo Thảo Cùng Phòng Không Đúng Lắm , đọc truyện Giáo Thảo Cùng Phòng Không Đúng Lắm full , Giáo Thảo Cùng Phòng Không Đúng Lắm full , Giáo Thảo Cùng Phòng Không Đúng Lắm chương mới