TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN

Gió Ngừng Thổi, Tình Còn Vương

Chương 7: Nam cung thế gia


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Bâng khuâng hồi tưởng không biết trời sáng từ lúc nào.

Khoảng trời phía trước trên Long Gia Bảo dường như nặng nề, u ám hơn bất cứ nơi nào, khiến người ta không muốn ở lâu.

Về phòng mình, thay bộ y phục sạch sẽ, tươm tất, Tần Phong đến chính đường nhà Long Thừa Vân ở để bái kiến ông ta.

Chỉ trong giây lát, Long Thừa Vân đã xuất hiện, thân mật khoác vai y, hỏi " Cậu đến sớm thế này, không biết là có chuyện gì?"

Tần Phong lùi một bước, hành lễ rồi nói "Đêm qua có người lén vào Long Gia Bảo, ôm ý đồ gây rối với Lạc phu nhân"

"Ồ, có chuyện như thế à?? Là người nào làm, ta sẽ hạ lệnh truy sát hắn ta ngay!"

"Một tên tép riu không biết trời cao đất dày mà thôi, tôi đã diệt trừ rồi"

Long Thừa Vân thở phào nhẹ nhõm rồi mỉm cười "May mà có cậu, nếu không thì hậu quả thật khó lường"

"Điều này chứng tỏ Long Gia Bảo canh phòng không đủ nghiêm ngặt, bảo chủ cần bố trí lại mới được, nếu không lỡ xảy ra chuyện gì thì sẽ tổn hại tới thanh danh của Long Gia Bảo"

"Gần đây ta bận quá nhiều chuyện nên có đôi chỗ chưa được chu toàn cho lắm. Hay là cậu giúp ta đi!"

Tần Phong do dự một lát rồi lắc đầu "Thân phận của tôi không thích hợp cho lắm, bảo chủ nên giao việc này cho người khác"

"Haizz! Con bé Thanh Nhi này chỉ nhất thời nổi tính ương bướng mà thôi. Tỷ võ chiêu thân cái gì chứ? Trên giang hồ, ai chẳng biết võ công của cậu không ai có thể bì kịp. Ta đã răn dạy nó rồi, cậu hãy nhường nhịn nó một chút, đừng so đo với nó, được không?"

Tần Phong khẽ nhíu mày. Thật ra y chẳng những hiểu rõ lòng dạ của Long Thanh Nhi mà còn nhìn thấu ý đồ của Long Thừa Vân. Bề ngoài thoạt nhìn là do ông ta quá yêu thương, nuông chiều con gái nhưng thực tế là muốn tìm hiểu thực lực của đám thanh niên trong các môn phái hiện nay. Đương nhiên Long Thừa Vân cũng muốn chứng kiến võ công của y, tiện thể mượn lần tỷ võ này để nâng cao uy danh của mình. Còn những thanh niên kiệt xuất của các môn phái đã có tình ý gì với Long Thanh Nhi hay không thì cũng sẽ không bỏ qua cơ hội để thể hiện mình lần này, hy vọng có thể nổi danh sau một trận chiến.

Những chuyện như thế, Tần Phong hoàn toàn không muốn tham dự nhưng lại bị kéo vào cuộc.

Sai là sai ở chỗ y uống quá chén, nhất thời nổi hứng đột nhiên muốn thành thân.

"Vậy được, tôi đi làm ngày đây" Tần Phong nói.

Y không từ chối, không vì lý do gì khác mà bởi vì y thật tình không muốn nàng lại gặp phải nguy hiểm.

Vừa sắp xếp xong nhân lực, thời gian đổi canh tuần tra cùng cách thức cảnh báo khi xảy ra chuyện thì Tần Phong nhìn thấy Lạc Vũ Minh đang đi về phía mình.

"Cảm ơn huynh vì chuyện đêm qua. Nếu không nhờ có huynh thì e ta sẽ phải áy náy suốt đời mất" Lạc Vũ Minh nói

"Đừng nói thế...ta cũng chỉ vô tình đi ngang qua mà thôi"

"Chi bằng huynh hãy sang chỗ ta uống vài chén, ta sẽ bảo Tình Nhi làm vài món mời huynh"

"Không cần đâu" Lời vừa thốt ra, Tần Phong mới ý thức được là mình phản ứng quá mạnh bèn giải thích "Ta đã hẹn Long Thanh Nhi ra ngoài dạo chơi rồi, để hôm khác đi"

"Vừa đúng lúc, mời nàng ấy qua đây luôn đi! Tình Nhi còn nói là muốn làm quen với nàng ấy"

"Để dịp khác đi"

"Vậy thì ngày mai đi. Ta sẽ về báo lại với Tình Nhi ngay, chắc chắn nàng ấy sẽ rất vui"

Không đợi Tần Phong trả lời, Lạc Vũ Minh liên hớn hở quay lưng rời khỏi đó.

Tần Phong nhìn theo bóng Lạc Vũ Minh, cơn sầu não trong lòng lại dấy lên.

Y lẩm bẩm "Bằng hữu! Lạc Vũ Minh huynh là bằng hữu tốt nhất của ta, tại sao lại đối xử với ta như vậy?"

Đứng trên cửa sổ lầu hai, Lạc Vũ Minh nhìn dàn hộ vệ tăng gấp ba ở phía dưới, cười nham hiểm.

"Tần Phong ngươi chạy không thoát được đâu. Ta sẽ để cho người khắp thiên hạ biết ngươi phải lòng nương tử của ta, khiến cả đời này ngươi không thể ngẩng đầu làm người được nữa!"

"Đáng tiếc ta đã làm ngươi thất vọng rồi!" Mạc Tình đứng sau lưng hắn, đáp lại.

"Đúng vậy. Ta cứ tưởng cô sẽ than thở với hắn rằng ta đối xử không tốt với cô, sẽ nhào vào lòng hắn nói cho hắn biết không lúc nào là cô không nhớ tới hắn. Đúng là lãng phí cơ hội gặp gỡ mà ta đã dày công an bài cho hai người"

Mạc Tình khẽ cười, trông hết sức mông lung "Đương nhiên là ngươi muốn ta nói thế, ngươi muốn chàng không cưới được Long Thanh Nhi, không thể làm rể quý của Long Thừa Vân, ngươi muốn chàng luôn phải sống trong ánh mắt khinh bỉ của người đời như người"

"Cô thông minh hơn ta nghĩ đấy!"

"Ta sẽ không bị ngươi lợi dụng. Ta muốn chàng cưới Long Thanh Nhi, muốn chàng được nở mặt nở mày, được người người tôn trọng..." nàng mỉm cười, đi đến bên cửa sổ, ung dung nói "Chàng sắp có mọi thứ, sắp thành thân với người mình yêu, còn có ta luôn âm thầm yêu chàng, chàng là người đàn ông hạnh phúc nhất trên đời này...."

Chát!

Một cái tát nảy lửa giáng xuống khuôn mặt xinh đẹp, mong manh của Mạc Tình khiến má nàng đỏ lên như ứa máu.

Lạc Vũ Minh vẫn chưa thỏa cơn giận, hắn bóp cổ nàng, hung tợn nói "Ngày mai cô sẽ biết chọc giận ta thì sẽ phải trả giá đắt thế nào"

Trả giá đắt?

Hôm sau, Mạc Tình bị Lạc Vũ Minh kéo xuống lầu, vào phòng khách. Khi nàng nhìn thấy Tần Phong và Long Thanh Nhi ngồi bên bàn ăn thì lập tức hiểu ra.

Tần Phong nhìn chằm chằm vào má nàng, một lúc lâu mà vẫn không rời mắt được, hai tay nắm chặt lại. Nàng đưa tay che bên má bị sưng vù, cúi đầu né tránh ánh mắt của y.

Nàng tưởng rằng với tính cách của Tần Phong, y sẽ không hỏi nhiều nhưng nàng vừa ngồi xuống đã nghe Tần Phong nói "Minh, có chuyện gì mà ra tay nặng như thế?"

Nàng vội vàng trả lời "Không đau đâu, chuyện vặt vãnh giữa phu thế thôi mà...chàng ấy không dùng nhiều sức, chẳng qua là do da ta quá mỏng mà thôi"

Tần Phong đang định nói gì đó thì Long Thanh Nhi đã âm thầm kéo áo y, y mới im lặng không nói tiếp.

Chỉ cần một câu hỏi quan tâm, lo lắng của Tần Phong. Mạc Tình đã thấy thỏa mãn lắm rồi.

Không cần biết trong lòng y có nàng hay không, chỉ cần trong mắt y còn thấy nàng là nàng đã rất vui rồi.

Nàng đứng dậy, nói "Bộ dạng này của ta không tiện để tiếp khách, ta xin phép về phòng trước đây"

Lạc Vũ Minh đứng dậy kéo nàng lại, cười, nói "Đừng đi mà, chẳng phải nàng thường nói rất muốn được gặp lại Tần Phong sao? Lần này gặp được, sao không cùng người ta uống vài chén đã?"

Mạc Tình định từ chối thì cảm thấy một luồng nội lực mạnh mẽ truyền vào cánh tay mình, khiến cả người nàng trở nên tê dại, phải ngồi phịch xuống ghế.

"Vậy cũng được" nàng nhận lấy chén rượu mà Lạc Vũ Minh đưa cho mình, mỉm cười nhìn đôi tình nhân trước mặt.

"Ta chúc hai người bách niên giai lão, mãi mãi bên nhau"

Nói xong, không đợi họ nâng chén lên, nàng đã ngửa đầu uống cạn chén rượu mạnh ấy.

Nàng tự nhủ ngọn lửa cháy cồn cào trong lòng nàng là bởi vì rượu quá mạnh, sống mũi cay cay vì sặc rượu, còn nàng thì đang vui vẻ.

Nhìn thấy y hạnh phúc, nàng rất vui. Ngực quặn lên từng cơn, máu từ dạ dày dâng lên tới cổ họng. Nàng luống cuống lấy khăn tay che miệng, ho khan vài cái. Ho xong, nàng vội vàng giấu khăn đi.

"Xin lỗi, ta..."

"Không biết uống thì đừng uống nữa" Người nói là Tần Phong, giọng y run run.

"Không sao..." Nàng ho vài tiếng, lau nước mắt nơi khóe mắt rồi cười, nói "Ta biết uống. Là do gần đây bị cảm nên mới như thế, không sao mà"

Mạc Tình nghe thấy Lạc Vũ Minh nói "Tình Nhi, nàng xem bọn họ ngọt ngào biết bao" Nàng nhìn họ, gật đầu.

Bạn đang đọc bộ truyện Gió Ngừng Thổi, Tình Còn Vương tại truyen35.shop

Nàng không dám nhìn Tần Phong. Hễ nhìn mặt y, nàng lại cảm thấy như mình liên tục bị chuốc rượu mạnh, men rượu thiêu đốt linh hồn nàng.

Nàng đành phải nhìn Long Thanh Nhi gắp thức ăn, rót rượu cho Tần Phong. Nhìn ánh mắt tràn ngập hạnh phúc và vui sướng của Long Thanh Nhi, nàng cắn chặt răng, gắng hết sức để mỉm cười.

Long Thanh Nhi là một cô nương rất xinh đẹp, hay nói hay cười, khác hẳn nàng, lạnh lùng, cực đoan, là một ác ma được bao bọc bởi một thân xác xinh đẹp.

Cho nên trời định là nàng không thể chiếm được trái tim y, dù đã dùng mọi thủ đoạn, dù đã cho y tất cả thì vẫn không có được tấm chân tình của y, không giữ được con người y...

Có thua thì cũng phục, không có lời nào để oán hận.

Đêm trằn trọc không ngủ được, Mạc Tình mở cửa sổ, nằm soài lên bệ, để mặc cho làn gió mơn man mái tóc mình.

Mỗi lần cảm nhận được gió, nàng có cảm giác như Tần Phong đang ở bên cạnh, dịu dàng chải lại mái tóc dài óng ả của nàng.

Bỗng nhiên nàng nhìn xuống và thấy dưới lầu có một bóng người bồi hồi đi lại trong bóng đêm. Vóc dáng cao gầy, áo xanh tung bay.

Là chàng! Nàng đứng bật dậy.

Hình bóng ấy mãi mãi không thể nào phai mờ trong tâm trí nàng.

Chàng đến làm gì chứ? Nhất định là muốn hỏi xem Lạc Vũ Minh có tốt với nàng không, có phải đã khiến nàng chịu uất ức rồi không...

Nàng nhìn y, lòng rướm máu.

Sao chàng lại tới đây? Là do vẫn còn chút tình cảm với ta hay là do cảm thấy có trách nhiệm và mắc nợ ta?

Dường như cảm thấy được ánh mắt của nàng, Tần Phong dứng dưới lầu ngẩng đầu nhìn lên. Hai người đau đáu nhìn nhau, gần trong gang tấc mà biển trời cách mặt!

Ngay lúc Mạc Tình suýt bất chấp tất cả, nhảy xuống lầu thì Lạc Vũ Minh liền xuất hiện bên cạnh nàng, khoác vai nàng, cười, nói "Hắn đang đợi cô đấy, sao không xuống đi?"

Mạc Tình mỉm cười, dung nhan tuyệt sắc.

Nàng lặng lẽ đóng cửa sổ lại.

Lúc cánh cửa khép kín, nàng nhìn thấy rất rõ vẻ lạnh lùng, u oán trong nụ cười của Tần Phong...

Trời đã sáng, sương đã tan, Tần Phong vẫn ngồi trên tảng đá lạnh lẽo, không hề nhúc nhích.

Mãi đến khi cảm nhận được luồng hơi lạnh từ từ xâm nhập vào da thịt, ngưng tụ trong xương cốt, y mới phủi nhẹ y phục còn đọng hơi sương, liếc nhìn cánh cửa đóng chặt trên căn lầu, cúi đầu cười nhạt, nói "Tội gì phải làm thế!"

Nói xong, y đứng dậy bỏ đi.

Khi ra khỏi hậu hoa viên, y phát hiện Long Gia Bảo im ắng hơn bình thường rất nhiều, ngay cả thị vệ cũng ít hẳn, lúc đó y mới giật mình nhớ ra hôm nay người của Nam Cung thế gia sẽ đến, có lẽ phần lớn người ở đây đã đi nghênh đón người của Nam Cung thế gia rồi. Ngay cả Nam Cung thế gia – gia tộc trước nay không thích để tâm đến những chuyện vặt vãnh trên giang hồ - cũng phái người tới chúc mừng hôn lễ này, đúng là khiến y hết sức bất ngờ.

Tần Phong đang thầm than trong lòng thì bỗng nghe thấy một tràng cười vọng tới từ ngoài cửa, sau đó hai người sóng vai nhau bước vào, phía sau còn có hai đoàn người.

Một người mặc áo bào màu tím, uy nghiêm, trầm tĩnh, cử chỉ, hành động đều rất cẩn trọng cho nên nhìn có vẻ kín đáo, không chính trực cho lắm. Đó chính là bảo chủ của Long Gia Bảo.

Người còn lại thì mặc y phục trắng, cổ áo và tay áo được thêu hoa văn bằng kim tuyến màu vàng, nhìn thong dong, quý phái. Từ lời nói và cử chỉ của ông ta toát lên trí tuệ sâu sắc, không có vẻ gì là nghênh ngang, cố tỏ ta uy phong, Tần Phong hơi ngẩn người.

Không ngờ Nam Cung Bùi Âm – chủ nhân của Nam Cung thế gia – cũng đến đây. Nam Cung Bùi Âm rất ít hành tẩu trên giang hồ, ngày ngày chỉ ở trong sơn trang của mình ngâm thơ, viết văn, thưởng thức rượu ngon, người đẹp. Nếu không phải do Nam Cung gia hành hiệp trượng nghĩa nhiều thế hệ, có danh vọng trên giang hồ thì e hiện nay đã mai danh ẩn tích rồi.

Vì thế rất nhiều người trên giang hồ lén nói với nhau Nam Cung thế gia ngày càng xuống dốc sau khi Nam Cung Bùi Âm lên nắm quyền nhưng ở trước mặt, bọn họ đều tỏ vẻ rất kính trọng ông ta.

Tần Phong mỉm cười chào ông ta. Y đang định bước tới nghênh đón thì bỗng nhìn thấy một mỹ nhân áo trắng, có thần thái lạnh lùng, cao ngạo đứng bên cạnh Nam Cung Bùi Âm, khiến y có cảm giác thời gian như ngừng lại.

Trong lúc y đang chần chừ thì Nam Cung Bùi Âm đã đến gần, cất tiếng cười vang "Tần thiếu hiệp, cậu thành thân thế này không biết là hạnh phúc hay bất hạnh của các thiếu nữ giang hồ đây!"

"Tần Phong trẻ người non dạ, khiến Nam Cung trang chủ chê cười rồi" Tần Phong nói, sau đó liếc nhìn nữ tử đứng bên cạnh ông ta.

Nhiều năm không gặp, lúc này nhìn thấy dung nhan thanh tú của Khúc Du, y bỗng có cảm giác thân thiết.

Có điều y không thể hiểu được tại sao Khúc Du– người luôn có thành kiến với đàn ông- lại xuất hiện bên cạnh Nam Cung Bùi Âm.

Để chào đón Nam Cung thế gia, tiệc rượu là không thể thiếu.

Trong lúc chén tạc chén thù, mọi người đều ngà ngà say, Tần Phong không thèm để ý đến sự ầm ĩ xung quanh, cứ cúi đầu rót rượu cho mình như thường lệ. Trên mặt y không hề có vẻ gì là mệt mỏi vì suốt đêm qua không ngủ, cũng không có chút cảm xúc xao động mà tỏ ra hết sức lãnh đạm.

Đối với y, lãnh đạm đã trở thành thói quen.

Thật ra, không phải trời sinh y đã là người kiệm lời, không thích bày tỏ cảm xúc. Chẳng qua là trải qua quá nhiều sóng gió trong chuyện tình cảm, bây giờ y đã quá mệt mỏi, không còn sức đâu mà đau lòng nữa.

Nhớ lại thì thuở thiếu niên, y cũng từng điên cuồng, lúc sự sống mong manh như sợi chỉ vẫn không quên được người trong lòng, thúc ngựa chạy như bay suốt hai ngày trời, dùng hơi thở cuối cùng để ôm chặt lấy nàng, như thế thì không còn gì phải hối tiếc.

6 năm sau, tận sau trong đáy lòng y vẫn chỉ yêu một người, nhưng khi đối diện với đôi phu thê luôn tỏ ra ân ái trước mặt mọi người, y không biết phải nói gì.

Không biết từ khi nào Nam Cung Bùi Âm đã đến ngồi bên cạnh y, nói nhỏ "Rất hiếm khi thấy cậu thất thần thế này"

"Có vài chuyện nghĩ không thông ấy mà"

"Chuyện gì vậy?"

Tần Phong rời mắt khỏi chén rượu Trúc Thanh Diệp trên tay Nam Cung Bùi Âm, ung dung nói "Nữ nhân!"

"Ha ha!" Nam Cung Bùi Âm cười vang "Đã lâu không gặp, cậu trở nên hài hước hơn nhiều đó"

"Tức cười lắm sao?"

"Cũng hơi hơi nhưng không đáng cười bằng chuyện cậu sắp cưới Long Thanh Nhi"

Tần Phong bưng chén rượu lên rồi lại đặt xuống, nghiêm túc nói "Tôi cưới ai cũng không quan trọng. Tôi chẳng qua chỉ là một lãng tử, sẽ không tham gia vào chuyện long tranh hổ đấu này"

Nói xong, ý chỉ vào nữ tử vốn ngồi cạnh Nam Cung Bùi Âm, hỏi nhỏ "Đây là vị phu nhân thứ mấy của tiền bối?"

"Phu nhân mới cưới đấy!"

"À..." Tần Phong gật đầu, nói "Tiền bối không ngại để tôi nói vài câu với nàng ấy chứ?"

Nam Cung Bùi Âm cười sảng khoái "Nhường luôn cho cậu thì cũng có sao"

"Không cần đâu, tôi còn muốn sống thêm vài năm nữa"

"Sao lại nói như thế?" Nam Cung Bùi Âm hơi ngạc nhiên, cảm thấy khó hiểu "Lẽ nào hai người quen biết nhau?"

"Người quen cũ thôi mà"

Nam Cung Bùi Âm đưa mắt ra hiệu với phu nhân của mình, nàng ta lập tức đứng dậy bước tới, nhìn Tần Phong một cái rồi im lặng không nói gì.

Tần Phong nói "Phu nhân, mời sang bên này một chút, được không?"

Nam Cung phu nhân đi theo Tần Phong ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Gió Ngừng Thổi, Tình Còn Vương, truyện Gió Ngừng Thổi, Tình Còn Vương , đọc truyện Gió Ngừng Thổi, Tình Còn Vương full , Gió Ngừng Thổi, Tình Còn Vương full , Gió Ngừng Thổi, Tình Còn Vương chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top