Chuyện Thẩm Thù sắp xa nhà rất nhanh đã đến tai mọi người. Cậu nói với
bên ngoài rằng mình tìm được một nhánh họ hàng của cha bên kia, muốn về
quê thăm.
Hiên Trúc còn xem như bình tĩnh, nhóm Giang Dật vừa
nghe Thẩm Thù sắp xa nhà, hận không thể đem hết đồ đạc trong phòng cho
cậu mang theo.
"Không phải chứ Giang Dật. Tư thế này của các cậu
là định đem cả kho thuốc phía sau cho Thẩm Thù mang đi sao?" Hiên Trúc
nhìn dáng vẻ của Giang Dật, nói hơi bất đắc dĩ.
"Dĩ nhiên rồi! Tôi còn đang nghĩ xem có nên mang theo cả mấy vị thuốc nữa hay không."
Hiên Trúc thấy Giang Dật làm thật thì trợn trắng mắt không để ý tới cậu ta
nữa, một mình chạy tới chỗ Thẩm Thù xem có cần thêm gì vào nữa không.
Khi cậu ta tới nơi, Thẩm Thù đã chuẩn bị sắp xong, đang ngồi bên bàn
nghỉ ngơi.
"Thu xếp sắp xong rồi?" Hiên Trúc ngồi xuống bên cạnh cậu, lấy chén trà trên bàn rót trà cho mình và Thẩm Thù.
"Về cơ bản là xong rồi, tôi chỉ mang chút đồ dùng thiết yếu."
"Vậy cậu phải cẩn thận Giang Dật, tên đó định nhét hết y quán vào túi quần áo cho cậu mang đi đấy."
Thẩm Thù cười không đáp, cầm chén trà nhấp một hớp nhỏ.
"Cậu đã đi gặp tiên sinh chưa?"
"Vẫn chưa..." Thẩm Thù dựa lên bàn, cắn góc chén ngẩn người.
"Bên chỗ tiên sinh... tôi sẽ chăm sóc tốt ngài ấy. Cậu hãy yên tâm làm chuyện của mình là được."
"Hiên Trúc..." Thẩm Thù quay mặt đi, trong mắt đong đầy cảm xúc.
"Dừng dừng dừng, tôi biết cậu muốn nói gì, hãy dừng lại nhân lúc còn sớm.
Hiên Trúc tôi làm việc bằng lương tâm, không cần các cậu mở lời nói mấy
câu buồn nôn. Mấy lời đó cậu để lại cho Giang Dật khả năng hiệu quả sẽ
tốt hơn chút đó."
Thẩm Thù cười với Hiên Trúc, "Có những lời này của cậu là tôi yên tâm rồi. Hiên Trúc, cảm ơn cậu."
Hiên Trúc xua xua tay với cậu, ý bảo mình biết rồi.
"Trời tối muộn tôi sẽ đi tìm tiên sinh."
Bạn đang đọc bộ truyện Gió Tới Muộn tại truyen35.shop
"Được, tôi ngồi đây ngăn đón Giang Dật giúp cậu, không cho cậu ta bước vào cánh cửa này của cậu."
Thẩm Thù cầm lấy thứ trên bàn đi vào trong tiểu viện của Lâm Mộc Tắc.
Trời tối rất nhanh, Lâm Mộc Tắc đã thắp đèn ngồi đọc sách bên bàn, nhưng đọc một lúc lâu cũng không lật nổi một trang, thỉnh thoảng lại nhìn thoáng
qua ngoài cửa sổ.
Thật sự không chờ nổi, vì vậy định tự đẩy ghế trúc tới viện trước tìm cậu.
Vừa ra khỏi cửa phòng, chưa ra tới bên ngoài tiểu viện, chàng đã thấy Thẩm
Thù cầm theo thứ gì đó vội vã chạy tới chỗ mình, suýt nữa đâm vào lòng
Lâm Mộc Tắc, may mà kịp thời phanh lại, mới không va ngã cả người và
ghế.
"Sao vẫn hấp tấp bộp chộp như vậy, cứ thế này thì sao ra ngoài được."
"Xin lỗi tiên sinh. Em vội tới tìm thầy nên đi hơi nhanh..."
"Tôi chỉ ở đây, còn có thể chạy đi đâu." Vành tai Lâm Mộc Tắc hơi đỏ lên,
thu cảm xúc lại mới nói, "Đẩy tôi vào, có gì muốn nói thì vào trong rồi
nói."
"Vâng!"
Thẩm Thù đẩy Lâm Mộc Tắc vào phòng, sau cẩn thận đóng kín cửa, đặt thứ đang cầm trong tay lên bàn, cẩn thận nói với Lâm Mộc Tắc.
"Đây là ngải thảo em tìm được ở chợ phía Tây, tiên sinh hay nói ngải thảo
trong viện không đủ dùng, tất cả đều được cầm tới kho thuốc. Những món
này để lại trong viện thầy, sau này hàng ngày Hiên Trúc sẽ tới chườm
nóng cho thầy."
"Đây là mấy quyển sách giải trí em tìm được ở
phòng sách. Nếu thầy đọc chán sách y học trong phòng thì có thể dùng
chúng giải khuây..."
"Đúng rồi, em đã đặt một ít than tốt ở cửa
hàng than, đã đưa bằng chứng thanh toán cho Hiên Trúc. Thầy không phải
nhọc lòng qua mùa đông đâu ạ."
"Thẩm Thù..."
"Tiên sinh còn gì cần dặn dò không?"
"Tôi biết em muốn đi đâu, em không gạt được tôi." Lâm Mộc Tắc cất lời.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!