Sau khi tiễn hai vị đại thần khó tính đi,
Tô Điềm đã kiệt sức rồi, đấu trí với Ninh Trạch Ngôn quá mệt mỏi, lại
còn thêm một Lục Tử Lâm không hiểu cái gì nữa chứ, thật là muốn cái mạng già của cô.
Tất nhiên, cô không hề biết chiếc Porsche của Ninh Trạch Ngôn đã bị trầy xước, nếu không, bây giờ cô đã biến thành cá chết rồi.
"Tích tích ~ di động nhắc nhở có tin nhắn đến, Tô Điềm nằm nhoài trên trên sô pha không chịu nhúc nhích, nhắm mắt quờ quờ di động một lúc, cầm lấy
thì thấy tin nhắn quảng cáo gói cước thuê bao của 10086.
Ngay lúc Tô Điềm đang ngẩn người cầm di động, thì một tin nhắn khác đã lọt vào
tầm mắt cô, "Tối tôi sẽ gửi cô bản thông tin cá nhân của Lục Tử Lâm, về
mọi mặt."
Tô Điềm cầm di động gõ "Được" xong thì có chút do dự,
đấu tranh một lúc mới bổ sung thêm một câu "Cảm ơn Ninh tổng, anh vất vả rồi." Đọc xong hai lần lại cau mày, vào mục icon chọn một cái biểu cảm
mặt cười "( o^. ^o)", cuối cùng mới ấn gửi đi.
Tô Điềm thầm mắng
mình chân chó, nhưng nghĩ lại, Ninh Trạch Ngôn khó đối phó như vậy, cho
nên chỉ cần anh ta có thể ít gây phiền toái cho mình, thì nói vài câu
trái lương tâm cũng không phải việc gì khó cả.
Mà lúc này Ninh
Trạch Ngôn đang ngồi trong xe, sau khi nhận được tin nhắn cũng không có
biểu tình gì đặt di động xuống, nhưng khi xe bắt đầu khởi động thì khóe
môi hơi cong lên, tưởng tượng Tô Điềm phải hạ quyết tâm lớn thế nào mới
gửi cho anh cái icon kia, ngay cả mắt cũng cong lên chứa đầy ý cười, vẻ
mặt nghiêm túc khi phát hiện xe bị trầy xước đã hóa hư không.
Lục Tử Lâm ngồi ở ghế phụ yên lặng lắc đầu, quay đi chỗ khác, coi như không nhìn thấy gì.
Xem ra Ninh tổng của bọn họ đã phải chịu đả kích rất lớn vì bị trầy xước xe.
Trong khi Ninh Trạch Ngôn và Lục Tử Lâm đang trên đường về công ty, Tô Điềm
đã bắt đầu liên hệ với Tử Dữu, tổ phó trạm đã làm việc cùng cô trước
đây, muốn thành lập một trạm mới, chuyện này không phải một mình cô có
thể cân được hết, đặc biệt là khi Lục Tử Lâm bắt đầu có tài nguyên chính thức.
Nghĩ tới nghĩ lui, ngoài Tử Dữu ra, cô cũng không có ứng cử viên thích hợp nào khác.
Tô Điềm hẹn Tử Dữu 8 rưỡi tới ở tiệm cà phê, vào thời gian này trong tuần, quán cà phê dài trông hơi vắng vì chỉ có ít ỏi vài người.
Tử Dữu đeo kính không viền, chỉ có một phần kim loại ở trên sống mũi, trên
người mặc một chiếc áo lông trắng, đi kèm với áo khoác ngoài là một
chiếc mũ có lông tơ màu hồng che hết vai, ** bên dưới là quần jean đơn
giản và đôi bốt ngắn màu đen. Cô ấy không cao, chiếc áo lông gần như che hết người cô ấy, nhưng tổng thể thì cho người ta cảm giác đơn thuần của một cô gái nhỏ.
"Tô Điềm, tớ xin lỗi vì đã tới muộn nhé, đường
tắc quá." Tử Dữu liếc mắt một cái đã nhìn thấy Tô Điềm, bước nhanh về
phía cô, đã hơn một năm không gặp, Tô Điềm vẫn không thay đổi chút nào.
"Không sao, tớ cũng vừa mới tới thôi."
Tô Điềm đẩy bánh Brownie socola và cà phê tới trước mặt Tử Dữu, "Americano đá, đã hơn một năm không gặp, không biết khẩu vị của cậu có thay đổi
không."
Tử Dữu cởi áo khoác ra đặt sang một bên, ngẩng đầu cười
ngọt ngào với Tô Điềm, "Không ngờ cậu vẫn còn nhớ rõ khẩu vị của tớ, cảm động qua đi mất, hơn nữa sao con người có thể thay đổi thế được chứ."
Ngay khi vừa nói ra hai chữ "Thay đổi", Tử Dữu đã cảm giác được mình nói sai rồi, cô ấy ngẩng đầu lên nhìn Tô Điềm, thấy cô không có gì khác thường
mới yên lòng, đối với hai người bọn cô, mọi chuyện liên quan đến "Phó
Diệc" đều là cấm kị.
Tô Điềm là người cực kỳ nhạy cảm, Tử Dữu vừa tỏ ra mình làm sai chuyện đã bị cô bắt được, "Cậu cứ thả lỏng đi, một
cô gái bướng bỉnh như cậu, sao cứ nhìn thấy tớ lại nhát gan thế hả?"
Tử Dữu thấy Tô Điềm còn có thể nói đùa với mình, trên mặt cũng nở một nụ
cười nhàn nhạt, vốn không che giấu được suy nghĩ của mình nên cô ấy hỏi
luôn, "Mấy ngày nay tớ thấy cậu xử lý chuyện của Trạm rồi, cũng không dễ dàng liên lạc với cậu, Tô Điềm, cậu vẫn ổn chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!