Không muốn cô trở thành người nói không giữ lời. Cô không thích như vậy, tôi cũng không thích
Lúc Ninh Trạch Ngôn mang theo túi đựng mèo xuất hiện trước mặt Tô Điềm đã là 8 giờ tối, nhiệt độ hạ xuống, sắc trời ngày càng tối, anh dẫm lên bóng đêm tới đây, ném hết mệt mỏi vào trong bóng tối.
Tô Điềm nhìn thấy Ninh Trạch Ngôn tới vừa kinh ngạc vừa vui mừng, hoàn toàn quên mất bầu không khí xấu hổ giữa hai người trước đó.
“Ninh tổng, làm sao mà ngài tìm được một bé mèo Anh lông ngắn màu bạc [1] chất lượng nhanh như vậy?”
Bé mào con bị đặt trong túi trông rất ngoan, không có đường sọc rõ ràng trên người, đôi mắt màu lam mở to nhìn xung quanh qua chiếc túi trong suốt, không giống như những con mèo khác khi đến một nơi xa lạ đáng lẽ phải co ro sợ hãi.
Tô Điềm đưa tay là nhận nhưng lại bị Ninh Trạch Ngôn nhẹ nhàng tránh đi.
“Có nói là cho cô à?”
Tầm mắt nãy giờ vẫn luôn tập trung trên người con mèo, lúc này Tô Điềm mới để ý tới Ninh Trạch Ngôn vẫn đang mặc tây trang màu xám, cà vạt cũng chưa tháo ra. Không có mùi rượu, không phải xã giao, rõ ràng là vừa từ cuộc họp nào đó chạy tới đây.
“Vậy ngài nhắn tin cho tôi làm gì? Không phải ngài bảo tôi chờ ở nhà để tới đưa mèo à?”
Ninh Trạch Ngôn bị Tô Điềm chặn lại ở cửa, híp mắt nhìn vào trong phòng, cười nói: “Trí nhớ của tôi cũng không tệ lắm, tôi nhớ rõ là chỉ nhắn tổng cộng 7 chữ, trong 7 chữ này không có chữ nào đề cập tới đưa mèo cho cô cả.”
Tô Điềm lại bị Ninh Trạch Ngôn làm cho nghẹn họng, đúng là Ninh Trạch Ngôn không có nói là tới đưa mèo cho cô, nhưng mà ý tứ truyền đạt là như thế mà.
Cũng không phải ám chỉ, mà là tuyên bố rõ ràng.
Bằng không lúc này, cô nhất định sẽ dùng muôn vàn lý do để cự tuyệt, không cho Ninh Trạch Ngôn bước tới gần nhà cô trong phạm vi bán kính năm km, nào có chuyện sẽ ngoan ngoãn ở nhà chờ anh ta.
Có điều trong khoảng thời gian tiếp xúc với Ninh Trạch Ngôn này, Tô Điềm cũng đoán ra được phần nào tính tình của Ninh Trạch Ngôn, mọi thứ vẫn vậy, cổ ngữ “Không gian thì không phải thương nhân”, “Không có lợi sẽ không dậy sớm” đã được anh ta thể hiện một cách vô cùng nhuần nhuyễn.
“Ninh tổng, ngài đã mất công mang con mèo này tới đây rồi, không phải lại định đem nó về đấy chứ? Ngài nói điều kiện hoặc giá cả của ngài đi.” Tô Điềm biết Ninh Trạch Ngôn không thiếu tiền, cũng sẽ không đưa ra mức giá nằm ngoài khả năng của cô để làm khó cô, còn về điều kiện, xét đến cái tính không được tốt lắm của Ninh Trạch Ngôn, hơn nửa là sẽ làm khó cô.
Ninh Trạch Ngôn nhìn chằm chằm Tô Điềm, dường như liếc mắt một cái đã hiểu thấu.
“Cô hẳn là đang nghĩ,” Người như Ninh Trạch Ngôn lại không thiếu tiền nên chắc sẽ không đòi tiền mình, nhất định sẽ tìm cách khác để tra tấn mình. ‘ phải không?”
Ánh mắt Ninh Trạch Ngôn sáng quắc, Tô Điềm ngượng ngùng tránh đi tầm mắt của anh, đang định mở miệng thì con mèo bảo bối kia đột nhiên kêu lên một tiếng, thanh âm kéo dài mềm mại, cào cho lòng người ngứa ngáy.
“Đừng có nói sang chuyện khác.” Ninh Trạch Ngôn giơ tay gạt bàn tay đang lại gần của Tô Điềm ra, trong mắt mang theo ý cười, “Điều cô nghĩ thật ra cũng đúng, vậy nên tôi đi cả quãng đường xa như vậy để mang mèo cho cô, cô định báo đáp thế nào?”
“Ninh tổng……” Tô Điềm đang định nói là “Ngài muốn cái gì?” Nhưng đột nhiên cô nhìn thấy tay xách túi mèo của Ninh Trạch Ngôn bị đỏ lên, những vệt đỏ trắng uốn lượn đan xen, đoán là đã đứng trong gió lạnh rất lâu, vội vạng nuốt lời định nói xuống, cười nói: “Trời lạnh như vậy, Ninh tổng mau vào đi, tôi đi pha cho anh một tách cà phê nhỏ giọt thủ công.”
Ninh Trạch Ngôn vừa lòng, khóe môi cong lên, lần đầu tiên gặp mặt đến một tách cà phê Tô Điềm cũng không cho anh đâu, chuyện cứ như vừa mới xảy ra ngày hôm qua vậy, cô nhóc Tô Điềm này cũng chỉ là ngoài mạnh trong mềm thôi, quen thói làm bộ trước mặt anh rồi.
Bé mèo con trong túi cứ như đọc được tâm tư của Ninh Trạch Ngôn, khẽ kêu “Meo” một tiếng, Ninh Trạch Ngôn vỗ nhẹ một cái vào túi đựng mèo coi như đáp lại.
Ninh Trạch Ngôn đặt mèo ở huyền quan, thuần thục cởi áo khoác ra rồi treo lên, nghĩ một lát rồi lại tháo cà vạt ra, còn thuận tay cởi thêm cúc áo ở gần cổ, để không khí lưu thông một chút.
Đợi xoay người lại thì thấy Tô Điềm đang bận nghiên cứu món “Cà phê nhỏ giọt thủ công” mà cô hứa, trên bàn trà trong phòng khách rải rác rất nhiều giấy tờ chưa dọn dẹp.
Từ trước tới nay Ninh Trạch Ngôn đối với Tô Điềm cũng không có cái gọi là ý tứ, ngồi xuống sô pha bắt đầu lật xem tài liệu trên bàn trà, may sao anh vẫn có lòng, xem xong cái nào đều đặt lại vị trí ban đầu, tránh làm đảo lộn thứ tự và bố cục của Tô Điềm.
Có người chính là như vậy, tuy rằng thoạt nhìn lộn xộn, nhưng trong lòng đều có trình tự.
Đến khi Tô Điềm bưng cà phê và trà bưởi ra, Ninh Trạch Ngôn đã xem xong đống tài liệu lộn xộn mà cô đã in ra cùng kết quả bình chọn của tất cả các thực tập sinh trên trang bỏ phiếu được mở trong notebook.
Hiện tại Tô Điềm đến tức giận cũng lười, cô đã quen rồi.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!