“Cậu có thấy chán không? Định ở đó mãi à? Tớ qua đón cậu nhé?”
“Hiện tại vẫn ổn, trước đừng nói về tớ, tớ vừa xem tin tức cậu đăng trên mạng rồi. Cậu ở trên mạng gây ra động tĩnh lớn như vậy, thể nào ba cậu cũng tức điên lên cho mà xem. Chẳng phải ông ấy muốn thay đổi cái nhìn của công chúng nên mới ra sức đi làm công ích sao?” Tô Điềm thấy hơi lo lắng, dân chúng vẫn chưa quên vụ trốn thuế của tập đoàn Lục thị mấy năm trước, mà hành động lần này của Lục Anh sẽ càng khiến dư luận xôn xao.
“Đừng có lo chuyện bao đồng nữa, bà đây họ Lục, cha bà đây cũng họ Lục, gia đình họ Lục có thể để cho một cái công ty nhỏ nhoi như TS ức hiếp ư?” Lục Anh thập phần bình tĩnh, “Cái lúc nhà tớ đưa ra thị trường còn không biết TS bọn họ đang đào than đá ở đâu đâu.”
“Vừa lúc để tớ xây dựng hình ảnh cho bản thân một tí, vì bạn thân vung đao đầy nghĩa khí, không lỗ.” Lục Anh an ủi Tô Điềm hai câu xong thì đột nhiên nghĩ đến gì đó, “Ninh Trạch Ngôn còn ở cạnh cậu không? Cậu nên nghĩ cho bản thân mình trước khi nghĩ cho tớ, một khi đã treo cái nhãn bạn gái của Ninh Trạch Ngôn lên người rồi, sẽ khó tháo ra đấy, sau này cậu……”
Tô Điềm ngây ra, nhìn Ninh Trạch Ngôn dù bận nhưng vẫn ung dung ngồi trên sô pha, tâm tình phức tạp, vội vàng nói hai câu với Lục Anh rồi cúp máy.
Đầu óc cô rối như tơ vò, chỉ trong một đêm mà cuộc sống của cô thay đổi nghiêng trời lệch đất.
“Ninh Trạch Ngôn, tôi…… sau này tôi phải sống thế nào đây?”
Liệu cô có bị bao vây mỗi ngày không, khi nào thì cô mới có thể thuận lợi thoát thân? Liệu cô có thể trở lại làm người bình thường được nữa không?
Sau mỗi một câu hỏi đều không có câu trả lời, những sợ hãi về điều cô không biết lại càng làm cô cảm thấy sợ hãi hơn.
Ninh Trạch Ngôn đặt tách cà phê trong tay xuống, đứng dậy, bước hai bước lại gần cô.
Đưa tay ra, đem Tô Điềm ôm vào lòng.
Tô Điềm hơi né tránh, Ninh Trạch Ngôn dùng tay đè lại đầu cô lên hõm vai anh, ngoài ý muốn cô lại cảm nhận được sự ấm áp trong vòng tay của Ninh Trạch Ngôn, cô mệt mỏi không chịu nổi, cũng không nhúc nhích nữa, cứ để anh ôm như vậy.
Mùi gỗ thông trên người Ninh Trạch Ngôn làm cô cảm thấy bình yên, đại não quay cuồng cả đêm này đến giờ phút này mới được nghỉ ngơi.
“Tô Điềm, em đang sợ cái gì, cả thế giới đều đứng về phía em mà.”
“Chỉ có vài người thôi.” Cô sửa lại cho đúng.
“Có người nhà của em, Lục Anh, Tử Dữu, còn tôi nữa. Mấy người này là toàn bộ thế giới của em, như vậy là đủ rồi.”
Ninh Trạch Ngôn cau mày, dùng ngón tay gõ nhẹ lên trán Tô Điềm.
“Khách khí cái gì, người một nhà không nói hai lời.”
……
……
“Có người bám theo xe của chúng ta suốt cả đoạn đường đấy.” Tô Điềm nhắc nhở anh.
“Cứ để bọn họ theo, tôi còn đang lo bọn họ không đi theo đấy.”
Hai người ở trong phòng một lúc, Tô Điềm thay quần áo, Ninh Trạch Ngôn trực tiếp lái xe đưa Tô Điềm về Ninh gia, về đến trước nhà thì anh gọi cho Tịch Tuệ.
“Nếu có người lấy ảnh chụp tôi với Tô Điềm trở về Ninh gia ra để ra giá, một phân tiền cũng không được đưa, cứ để bọn họ tung ra, nhưng nhân tiện nhắc nhở bọn họ, nếu có bất kỳ tấm ảnh nào chụp chính diện Tô Điềm, bất kể là bên truyền thông nào, Ninh gia chúng tôi sẽ sử dụng các biện pháp pháp lý đấu với bọn họ tới cùng.”
Tô Điềm cười miễn cưỡng: “Cho dù có uy hiếp như vậy, thì bọn họ cũng không dừng tay lại đâu, lúc trước đi chụp Phó Diệc tôi đều không đeo khẩu trang, nếu muốn có ảnh của tôi thì dễ lắm.”
Ninh Trạch Ngôn đóng cửa xe lại, nhìn Tô Điềm từ trên xuống dưới.
Trạng thái tạm được, trên mặt cũng hồng hào trở lại rồi.
“Tuy biết là không ngăn được, nhưng tôi vẫn cảm ơn anh.” Cô chân thành nói.
Mặc dù Tô Điềm không ở trong giới giải trí, nhưng cô rất am hiểu quy tắc trong giới giải trí.
Huống chi là ở thời đại internet này, không có tin gì có thể phong tỏa hoàn toàn cả, so với việc ảnh chụp của cô bị loan truyền, thì việc dẫn đường, thay đổi hướng gió mới là quan trọng nhất.
Ninh Trạch Ngôn không lên tiếng, anh nhận lời cảm ơn của Tô Điềm, anh cũng biết mình không ngăn được, cho dù ngăn được truyền thông, cũng không ngăn được cá nhân.
Nhưng anh muốnnỗ lựcvì cô, để Tô Điềm có thể thấy được rõ ràng, rành mạch, từng chút một, nhớ kỹ tất cả.
Nếu như phải chấm cô trên thang điểm một trăm, vậy anh sẽ cho cô 120 điểm.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!