Khương Lộ Dao thúc giục hạ nhân, kéo theo huynh trưởng Khương Mân Cẩn mới sáng sớm đã chạy tới sân viện của huynh muội Tiêu gia.
Huynh muội Tiêu gia cũng có của cải không bần hàn giống như Khương Lộ Dao đã nghĩ.
Tuy bọn họ thuê tòa nhà không lớn, cũng chỉ có hai sân viện, nhưng cảnh vật xung quanh tòa nhà rất thanh u, hơn nữa còn là chỗ giao giới giữa tây thành cùng đông thành.
Ở Kinh thành đông quý tây phú, dinh thự của huân quý trọng thần phần lớn đều tập trung ở đông thành.
Thương nhân cực phú phần lớn tập trung ở tây thành, ở giữa hai bên là nơi ở của những người đọc sách.
Nơi này không có náo nhiệt như tây thành, cửa hàng san sát, cũng không có cao quý như đông thành.
Nhưng không có ai dám coi khinh người đọc sách ở nơi này, bởi vì vùng này thường xuyên xuất hiện cử tam đỉnh giáp.
(Yul: nằm trong top 3 người đứng đầu bảng)
Đám công tử hoàn khố ăn chơi trác táng, du côn lưu manh rất ít khi ở nơi này gây chuyện thị phi.
Tiêu gia huynh muội có thể thuê vị trí này, đủ để thấy bọn họ đối với tình hình trong kinh thành cũng không phải không biết gì.
Cũng không phải loại người nghèo hai bàn tay trắng phải nương dựa vào Quảng Ninh hầu phủ!
Bởi vì tới quá sớm, còn lâu mới đến thời gian Khương Lộ Dao cùng Tiêu Chước Hoa ước hẹn.
Khương Lộ Dao kéo Khương Mân Cẩn đứng ở cổng lớn Tiêu gia chờ......
Khương Mân Cẩn ôm cả bụng ủy khuất cũng không dám nói này nọ ở trước mặt muội muội.
Tuy hắn không làm việc gì đàng hoàng, nhưng vẫn là công tử hầu môn, vẫn phải có phong phạm ít nhất không thể đảo nghiêng, nghiêng lệch!
Gió nhẹ thổi nhẹ nho sam trên người hắn, khiến cho hắn có thêm vài phần văn nhân nho nhã.
Khương Lộ Dao thấy bộ dạng huynh trưởng như vậy rất là vừa lòng, ít nhất có thể lừa gạt một số người!
Gối thêu hoa, thì bên ngoài thêu hoa cũng rất tinh mỹ không phải sao?
Về phần Khương Mân Cẩn.....
Nếu tẩu tử tương lai là người tuệ nhãn, sẽ quý trọng trượng phu có tiềm chất trung khuyển.
Khương Lộ Dao vì nhị phòng tích lũy tài phú, tuyệt đối không đơn giản như người ngoài nhìn thấy.
- Còn không cho đi vào? Bắt đợi sao? Tiểu muội, ta thấy bọn hắn đã sớm biết chúng ta tới rồi, cố ý, bọn họ nhất định là cố ý.
- Ca chưa từng nghe qua câu, tú tài nghèo, kim cử nhân sao?
Khương Lộ Dao ý bảo huynh trưởng câm miệng:
- Hắn là giải nguyên lão gia, ca là bạch đinh, để ca đứng gác cũng không quá mức ủy khuất ca. Có thể ở Giang Nam nơi văn phong cường thịnh nổi tiếng tài danh, có cao trung giải nguyên, biết bao nhiêu người muốn đứng ở trước cửa của hắn để canh gác cũng không thể được nha? Dựa theo thần thoại truyền thuyết, Tiêu Giải Nguyên là Văn Khúc Tinh hạ phàm.
- Tiêu Giải Nguyên? Tiểu muội nói là Giang Nam thi hương Tiêu Duệ Hoa?
- A?
Khương Lộ Dao căn bản không biết tên của Tiêu Giải Nguyên, bất quá nhìn thấy thần sắc Khương Mân Cẩn giận dữ, thầm nghĩ không tốt, quyết đoán túm chặt tay áo của huynh trưởng:
- Ca ca, bình tĩnh, bình tĩnh.
Khương Mân Cẩn ngày thường nhìn không có gì, nhưng lúc lửa giận tăng vọt, hắn sẽ di truyền tính tình bạo phát của phụ thân Khương Thừa Nghĩa.
Đừng nói là phủ của Tiêu Giải Nguyên, cho dù là Kim Loan điện cũng dám làm ầm ĩ!
- Như thế nào bình tĩnh? Thằng nhãi ranh này ở tửu quán viết thi từ mắng ta! Còn dùng kiếm thuật tinh diệu... Đánh ta nằm một đống.
Tuy Khương Mân Cẩn ở bên ngoài thường xuyên bị bọn quân tử trào phúng vì không có học vấn không có công danh, nhưng hoàn khố ăn chơi cũng có lòng tự trọng.
Tiêu Duệ Hoa vừa tới kinh thành liền liên tiếp chọn đám công tử hoàn khố để xuống tay.
Đánh rơi thể diện của bọn hắn, đám hoàn khố ăn chơi trác táng đều xem hắn là đối thủ lớn nhất, luôn canh chờ thời cơ để tìm hắn gây phiền toái.
Khương Mân Cẩn cùng hắn kết thù nguyên nhân cũng cực kỳ vi diệu, bởi vì Tiêu Duệ Hoa so với hắn còn soái hơn, so với hắn còn có bản lãnh, tài hoa...
Quan trọng nhất là hắn có thể làm cho rất nhiều người ái mộ muốn tương giao.
Khương Mân Cẩn chỉ giỏi nhất là đánh cờ tướng cũng bị hắn đánh bại không còn con tốt.
Tiêu Duệ Hoa giống như được trời cao ân sủng, tụ tập tất cả tài hoa của thế gian, hắn......
Ở Giang Nam được cả một thế hệ thiếu niên xưng là khôi thủ!
Không chỉ đứng đầu khoa cử, mà còn khiến cho tất cả tài tử Giang Nam đều phải tâm phục khẩu phục.
Khương Mân Cẩn giống như tên đầu trâu dầu nước không vào, trực tiếp vọt vào Tiêu gia, lúc này đầu nóng bốc lên cao, hắn đã sớm quên hết tất cả.
Khương Lộ Dao dùng hết sức lực túm kéo cổ tay áo của Khương Mân Cẩn, nho sam thực rắn chắc, bị hai người bọn họ lôi kéo như thế cũng không rách.
Khương Mân Cẩn đi phía trước, kéo xềnh xệt Khương Lộ Dao ở phía sau, hai người cùng vọt vào Tiêu gia.
Hạ nhân Tiêu gia cũng không nhiều, thấy một nam một nữ vọt vào, mấy lão nô bộ đều né tránh.
- Tiêu Duệ Hoa, ngươi đi ra đây cho ta!
Khương Mân Cẩn đấu đá lung tung:
- Rốt cuộc ngươi cho ta muội muội ta uống dược gì?
- Ca!
Khương Lộ Dao muốn tìm cái lỗ mà chui vào, chả biết Khương Mân Cẩn nhìn như thế nào lại nghĩ bản thân vì muội muội bị Tiêu Giải Nguyên vứt bỏ mà tìm tới cửa....
Nàng cùng Tiêu Giải Nguyên còn chưa có nhìn thấy mặt nhau đâu.
Khương Mân Cẩn đẩy Khương Lộ Dao ra:
- Tiểu muội, đừng kéo ta! hôm nay ta muốn cho hắn biết, lần trước so kiếm tại ta trạng thái không tốt! Ta không tin so không lại một tên thư sinh văn nhược.
Văn võ toàn tài, cũng không phải chỉ có một mình Tiêu Duệ Hoa.