Vân Khuynh vừa mới khép cửa lại, bật đèn lên, mới thở nhẹ một hơi.
Nàng xoay người.
Một lực đạo lại đánh úp xuống!
Vân Khuynh còn chưa phản ứng lại được, đã bị áp lên cửa.
“Anh…” Kịch bản quen thuộc làm lòng nàng sinh ra cảnh giác.
Nhưng mà, không đợi nàng nói gì, liền thấy gương mặt tuấn mị của người đàn ông, bỗng nhiên phóng to trước mặt mình.
Bùi Quân Mịch cúi đầu, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Vân Khuynh đã đỏ bừng, trong con mắt long lanh nước, có dấu chút ngượng ngùng không biết làm sao.
Đột nhiên, liền không hề do dự.
Hắn chỉ muốn hôn nàng.
Vì thế, hắn cũng làm như vậy.
Ngay lúc Vân Khuynh định nói tiếp, Bùi Quân Mịch bỗng nhiên kiềm lại gương mặt nàng, cúi thân, nuốt hết lời nàng muốn nói vào.
Thật sâu, hôn nàng.
Đồng thời, trong khi thân mật giao triền, hắn vươn tay, ôm lấy thân mình khẽ run của nàng.
Vân Khuynh cảm thấy hô hấp của mình đều bị người đàn ông cướp đi.
Cùng với nụ hôn chỉ mấy giây ở nhà họ Diệp, lúc này đây, rõ ràng kịch liệt hơn nhiều.
Bởi vì, hắn thế nhưng tách môi nàng ra, xâm nhập vào khoang miệng, bá đạo càn quét…
Trong khoảng cách thân mật khăng khít, Vân Khuynh hoàn toàn bị người đàn ông khống chế, căn bản không có chút lực chống trả nào.
Thân mình, cũng không thể ức chế run lên.
Cả người, nhanh chóng xụi lơ.
Nhưng, Bùi Quân Mịch lại gắt gao đè nàng trên cửa, không cho nàng cơ hội thoát ra.
Vân Khuynh nhắm mặt lại, hoàn toàn từ bỏ việc phản kháng.
Ánh đèn vàng chiếu rọi, trong biệt thự rộng lớn, một mảnh yên tĩnh.
Bóng đêm dày đặc, ánh trăng rơi vào trong sảnh, ôn nhu trải đầy mặt đất.
Đây là, nụ hôn thứ hai của bọn họ.
Rốt cuộc.
Vào thời khắc Vân Khuynh sắp không thể thở nổi nữa, người đàn ông buông lỏng nàng ra.
Vân Khuynh rũ mắt, thở hổn hển, nhất thời vẫn chưa thoát ra được từ nụ hôn quá mức kịch liệt kia.
Mà thân mình run rẩy, lại không tự giác hướng về phía ngực của tên đầu sỏ gây tội.
Bùi Quân Mịch nhướng mày, trong đôi mắt tà mị xẹt qua nét cười, cũng không khách khí ôm lấy mỹ nhân vào trong ngực.
Hai người cứ lẳng lặng ôm nhau như vậy, thân mật dán vào nhau, thậm chí có thể nghe thấy nhịp tim đối phương.
Sau một lúc lâu.
Vân Khuynh nâng mắt, đối diện với tầm mắt Bùi Quân Mịch.
Nàng cắn cắn môi, áp xuống khẩn trương trong lòng.
Rồi sau đó, nở nụ cười động lòng nhất với hắn.
“Bùi Quân Mịch, chúng ta có thể ở bên nhau sao?”
Trầm mặc.
Người đàn ông luôn bày ra tư thái phong lưu nghiền ngẫm, thần sắc cũng dần lạnh lẽo.
Rốt cuộc.
Hắn nói: “Vì cái gì?”
Vân Khuynh nhìn thẳng vào mắt hắn, cũng không giấu diếm.
“Kỳ thật, chắc anh cũng sớm nhìn ra. Em tìm anh hợp tác, mục đích chân chính là gì.”
Bùi Quân Mịch buông lỏng nàng ra, không nói.
Đúng vậy, hắn sớm cảm giác được. Nhưng, lại không dám tin.
Cô gái luôn miệng nói muốn đoạt quyền, muốn hợp tác với hắn, lại lấy con át chủ bài của mình, từng cái từng cái bày ra trước mặt hắn.
Nàng nghênh ngang vào nhà hắn ở, mỗi ngày trông nhà cho hắn, tự mình làm cơm cho hắn.
Nàng vẽ tranh, viết bái thiếp cho hắn.
Thậm chí, rất nhiều lần, hắn thấy trên bàn ở phòng sách, nhiều bài thơ tình hàm súc…
Hơn nữa, nàng bày kế Diệp Âm Âm, hao hết tâm tư, là vì mình không còn hy vọng với cô ta nữa.
Tất cả, sao hắn có thể không cảm nhận được?
Nhưng.
Bùi Quân Mịch cười cười, ý vị không rõ.
“Không yêu, cũng có thể bên nhau sao?”
Vân Khuynh ngẩn ra, hai người bốn mắt nhìn nhau, thấy được sự hiểu rõ trong mắt đối phương.