Vừa nói, nàng không chút để ý gợi môi, cũng vừa lòng khi nhìn thấy thần sắc hai người kia càng ngày càng khó coi.
A.
Nàng đương nhiên biết, Diệp Cẩn Huy căn bản không ngại hai anh em họ loạn luân.
Bởi vì, chuyện dơ bẩn kia, gã cũng có một chân…
Nhưng, đây lại là chuyện 4P không thể lộ ra ngoài ánh sáng.
Chẳng lẽ, bọn họ lại kéo ra làm chứng?
Vân Khuynh rũ mắt cười nhạt, thấy hai người á khẩu không trả lời được, thong thả ung dung nói tiếp.
“Nhưng mà, bệnh của cha đúng là tới rất kỳ lạ. Em nghĩ, không phải có người sau khi chuyện gièm pha bại lộ, vì quyền thừa kế, chó cùng rứt giậu làm đấy chứ?”
“Mày…!”
Một câu ám chỉ vừa thốt ra, Diệp Bỉnh Hiên giận dữ vỗ bàn, khuôn mặt tuấn tú, giờ dữ tợn như ác quỷ!
Nhưng mà, không đợi gã kịp nói gì, một giọng nói già nua đã không khách khí vang lên: “Bộ dáng gì đây!”
Quay đầu nhìn lại, là vài ông lão quắc thước sắc mặt chán ghét nhìn lại đây.
Là các vị tiền bối các nhánh của nhà họ Diệp.
“Nếu trước khi gia chủ phát bệnh đã để lại di chúc,” ông lão gầy gò vừa mở miệng tiếp tục nói: “Theo tôi thấy, làm theo mới đúng.”
“Tán thành.”
“Tán thành.”
“Tôi cũng không có dị nghị gì.”
……….
Trong ánh mắt không thể tin được của Diệp Bỉnh Hiên và Diệp Âm Âm, các đại biểu các nhánh của gia tộc họ Diệp, nhất trí thừa nhận cái gọi là “di chúc” kia!
“Cảm ơn các vị đã duy trì,” Vân Khuynh cười khéo léo, hơi gật đầu, “Kinh nghiệm của cháu còn nông cạn, về sau, còn phải dựa vào mọi người giúp đỡ.”
“Không dám, không dám.”
“Tôi thấy đại tiểu thư là người thông minh, tất nhiên sẽ nâng tập đoàn họ Diệp lên tầm cao mới.”
……….
Lập tức, trong phòng họp, tiếng khen ngợi vang lên không ngừng.
Diệp Âm Âm ngã ngồi trên ghế, mặt cắt không còn một giọt máu.
Diệp Bỉnh Hiên cũng yên lặng, không hề rít gào, chỉ là ánh mắt nhìn Vân Khuynh là sát ý ngập trời.
Nhưng.
Đại thế đã mất.
Vài giây sau, gã đột nhiên xoay người, kéo Diệp Âm Âm, âm trầm liếc Vân Khuynh lần cuối cùng, định rời đi —
“Từ từ.”
Giọng nữ thanh thoát vang lên sau lưng họ.
Diệp Âm Âm lập tức quay đầu, trong đôi mắt đẹp có chờ mong. Mà ánh mắt Diệp Bỉnh Hiên lại hung ác nham hiểm.
Vân Khuynh cong môi, kéo lên một độ cong ác ý.
Nàng rút ra một tấm chi phiếu, nâng tay, thong thả ung dung ném về phía hai người.
“1000 vạn của hai người.”
*
Mấy giờ sau.
Vân Khuynh đứng trước phòng hội nghị, mỉm cười tiễn vị cổ đông cuối cùng đi, mới thở phào một hơi, thả lỏng người.
Nàng quay đầu lại, vừa định khép cửa, cả người đã bị người ôm vào trong lòng.
Dưới hơi thở sạch sẽ quen thuộc vây quanh, Vân Khuynh cũng không phản kháng, ngược lại tự nhiên ngả vào lồng ngực đối phương.
“Biểu hiện vừa rồi rất xuất sắc.”
Giọng nam trầm thấp dễ nghe vang lên, nàng vùi đầu bên cổ hắn, cười xinh đẹp.
“Ừm, cũng nhờ ngài Bùi đây cất công dạy dỗ.”
Ánh mắt trời từ cửa sổ chiếu vào, rơi trên bờ má Vân Khuynh.
Người đàn ông nhẹ nhàng nâng chiếc cằm tinh xảo của nàng.
“Tiểu hồ ly. Lại có ý đồ xấu gì?”
Vân Khuynh câu môi, cười thần bí.
“Anh đoán xem.”
Nàng nâng tay, nhẹ nhàng phủ lên mắt Bùi Quân Mịch.
Đừng kinh ngạc, boss của em.
Báo thù, bây giờ mới bắt đầu…
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!