Chỉ thấy trên người Kỳ Kiệt khoác áo ngủ màu đen bằng tơ tằm, cổ áo rộng thùng thình tùy ý mở ra, lộ ra phân nửa khuôn ngực màu mạch săn chắc. Bên hông, dây lưng buộc lỏng lẻo, phác họa vòng eo tinh tráng.
Tóc trên trán hắn rối tung, còn có bọt nước nhỏ giọt. Bộ dáng sau khi tắm xong, lộ ra sự gợi cảm không nói nên lời.
Nhưng mà, với Vân Khuynh tư tưởng vẫn “cổ hóa” mà nói, hắn quả thực đang đồi phong bại tục!
“Làm sao thế?”
Kỳ Kiệt liếc thấy phản ứng xấu hổ không biết làm sao của nàng, nội tâm luôn đạm mạc, bỗng nảy lên ý định trêu đùa.
Mà hắn, là người chưa bao giờ ủy khuất bản thân.
“Bị tôi mê hoặc rồi?”
Lời tự luyến đến vậy, được hắn cười nhẹ nói ra, có vẻ cực kỳ đúng lý hợp tình như Chúa sinh ra đã thế.
Lúc này, người đàn ông chớp đôi mắt đào hoa, ánh mắt ấy hơi thanh lãnh mị hoặc lại tà tứ vạn phần, cười như không cười liếc nàng, trong thần sắc, chứa đựng ý vị khiến người ta mặt đỏ tim đập nhanh.
Vân Khuynh ngẩn ra trong chớp mắt.
Nhưng, lần này, không phải vì thẹn thùng.
Kỳ Kiệt hắn…
“Cô đang nghĩ cái gì?”
Thế nhưng, không đợi Vân Khuynh từ trong kinh ngạc nhìn ra được chút gì, giọng nam lạnh lẽo đã đánh gãy suy nghĩ của nàng.
Đồng thời, lực tay cầm lấy nàng bỗng mạnh thêm.
Vân Khuynh tê rần, chợt dùng lực, rút tay ra.
“Ngài Kỳ bị mất ngủ đúng không?” Nàng nhàn nhạt nói, “Tôi thấy vì sức khỏe thân thể của ngài, chúng ta bắt đầu đi.”
Nói, mắt phượng nhìn thoáng về phía giường, ý bảo người đàn ông nhanh chân “về chỗ” đi.
Tiếp thu trị liệu, đừng phát bệnh.
Được không?
Kỳ Kiệt nhíu đôi mày tuấn tú, thấy Vân Khuynh biểu hiện như vậy, môi mỏng mím chặt trong chớp mắt, cũng không nói gì nữa.
Hắn chỉ… vô cùng không thích ánh mắt vừa rồi của nàng.
Dường như đang thông qua bản thân, nhìn vào một người khác…
Mà cảm xúc bị động thái này của nàng tác động vào, làm hắn mười phần không vui.
Kỳ Kiệt, trước nay đều là người sức kiềm chế tốt.
Vì thế, hắn cũng hạ mắt xuống, đột nhiên xoay người đi về phía giường.
“Nocturne in E flat Major No.2.”
Giọng nam lạnh lùng thổi qua, Vân Khuynh ngẩn ra, mới phản ứng lại.
Nocturne in E Flat Major No.2, dạ khúc khá khó nhằn của Chopin.
Đánh bài này…
May mà, nguyên chủ khá quen thuộc với nó.
Nàng khẽ thở dài một cái, ngồi trước đàn piano, nâng tay nhấn lên.
Tiếng đàn du dương hòa tan vào không khí, lan tràn ra ngoài.
Kỳ Kiệt dựa vào mép giường, mắt hơi hiện chút mê mang, bình tĩnh nhìn bóng dáng nàng.
Thật lâu sau.
Mới trong tiếng đàn duyên dáng, khép mắt lại.
Trong phòng.
Ngoại trừ tiếng đàn, một mảnh tĩnh lặng.
Ngủ.
Đàn đàn, Vân Khuynh cũng mệt mỏi, nàng dừng lại, vừa định quay đầu xem tình huống thế nào.
“Tiếp tục.”
Giọng nam trầm thấp tỉnh táo đến cực điểm vang lên.
Vân Khuynh âm thầm cắn môi, nhấn xuống phím đàn, lực tay không khỏi tăng thêm mấy phần.
Một khúc, lại một khúc.
Không ngừng đánh đàn, Vân Khuynh cảm thấy mí mắt càng lúc càng nặng.
Rốt cuộc… phải mất bao lâu nữa…
… Thật buồn ngủ…
Vân Khuynh đỡ trán, chỉ cảm thấy đầu ngón tay càng ngày càng nhẹ.
… Ý thức càng thêm mơ hồ.
Rốt cuộc.
Nàng buông lỏng tay ra, tay quệt qua phím đàn.
“Đông ——”
Tiếng vang bất chợt, không hề đánh thức được nàng.
Một phòng tĩnh lặng.
Dưới ánh đèn thủy tinh vàng nhạt, cô gái nằm trên chiếc piano đen trắng, khuôn mặt điềm tĩnh xinh đẹp.
Mép giường.
Kỳ Kiệt bỗng chốc mở mắt ra.
Tiếp theo, hắn đứng dậy, thả nhẹ bước chân, đến gần nàng.
Trên phím đàn, Vân Khuynh hai tay giao nhau, chôn mặt vào tay, vạt áo trùm lên đôi chân dài trắng nõn, thẳng tắp lết trên mặt đất.
Trong mắt Kỳ Kiệt, đột nhiên xẹt qua tia u tối.
Giây tiếp theo.
Hắn vài bước tiến lên, bỗng nhiên cúi người xuống.