TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Cố Từ Thần chợt nhớ đến già làng từng xuống căn phòng đó bằng một đường khác, dựa theo vị trí và góc độ thì nơi đó chắc hẳn liên thông với nhà thờ tổ.
Cậu cắn môi, có chút phân vân không biết nên quay lại đó hay đi đường mà Lê Tuấn phát hiện, nếu quay về đường hầm ở nhà sàn thì quá xa so với nhà thờ tổ...
Cố Từ Thần hít sâu một hơi, quyết định chạy về hướng nhà thờ tổ.
Có kinh nghiệm, lần này Cố Từ Thần lẻn vào nhanh hơn, cũng không chạm mặt bất kì người nào.
Cậu đứng giữa phòng, đưa mắt nhìn xung quanh, không ngừng chạm rồi ấn các mặt tường lẫn nền nhà.
Chắc chắn có một hệ thống ngầm mở ra con đường dẫn đến căn phòng đó ở đây.
Thế nhưng hơn năm phút trôi qua, Cố Từ Thần vẫn không tìm được.
Cậu nhíu chặt mày, trong lòng không khỏi nôn nóng.
Đúng lúc này, Diệp Trà đột nhiên giật tay áo Cố Từ Thần.
Đôi mắt đen láy của bé sáng lấp lánh, đè nén hưng phấn mà khẽ khàng nói:
- Anh ơi, Trà tìm được rồi!
Nói rồi, bé chỉ tay về phía một bài vị hơi khác biệt nằm ở góc phải.
Không đợi Cố Từ Thần lên tiếng, Diệp Trà lon ton chạy đến, leo lên ghế, nắm bài vị ấy xoay một cái, lập tức bức tường đằng sau bàn thờ liền không tiếng động mà di chuyển.
Cố Từ Thần bế bé Trà lên, khen ngợi.
- Trà Trà giỏi quá!
Diệp Trà cười khúc khích, ôm lấy cậu, cọ cọ làm nũng.
Cố Từ Thần cùng Diệp Trà nhanh chóng đi xuống bên dưới.
Cậu lạnh lùng nhìn nơi kết thúc sinh mệnh của hàng trăm người, tay quẹt diêm, thắp các ngọn nến lên.
Sau đó Cố Từ Thần gom những vật dụng dễ cháy nhất, đổ những lọ dầu có sẵn ở đấy ra khắp phòng, một phát đẩy ngã tất cả nến đang cháy.
Lửa trong nháy mắt bùng lên dữ dội, hơi nóng hừng hực phả vào mặt Cố Từ Thần.
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến âm thanh ồn ào, Cố Từ Thần không chần chừ mà bế bé Trà chạy ra khỏi đường hầm.
Cậu phải nhanh lên, trước khi bọn họ vào đến phòng thờ này!
...***...
Bên nhóm Phượng Trần, mọi thứ vẫn diễn ra suôn sẻ, cô nhẩm tính thời gian, cảm thấy có vẻ như bản thân đã cầm chân già làng đủ lâu.
Cô mỉm cười ôn hòa, vén sợi tóc ra sau tai, dịu dàng nói:
- Già làng, những kiến thức của ngài thật đáng giá.
Tôi cảm thấy hổ thẹn vì cho rằng mình học sâu hiểu rộng.
Già làng đối với cô gái khiêm tốn lại chịu học hỏi này rất vừa lòng.
Bà ta gật gù, ngón tay gõ gõ vào gậy, đôi mắt xếch nghiền ngẫm nhìn cô gái đối diện.
Cô gái này chính là vật tế hoàn mỹ mà bà ta hằng mong muốn để dâng lên Thần Nữ.
Những đứa khác quá ngu ngốc, Thần Nữ cũng chán ghét, cho nên mới trừng phạt bà ta càng lúc càng yếu đi.
Nhưng đáng tiếc, cô ta lại không phải người dân trong làng.
Già làng thở dài một hơi trong lòng, tiếc nuối không thôi.
Đúng lúc này, một người phụ nữ ốm yếu hớt hải chạy vào, gương mặt thô kệch đầy mệt mỏi tái nhợt, lắp bắp lên tiếng:
- Già...!già làng, búp bê...!búp bê cầu phúc biến mất rồi!
- Cái gì???
Già làng trợn to mắt, cơ thịt chảy xệ trên mặt rung lên vì tức giận.
Phẫn nộ trong lòng dâng cao, bà ta giơ gậy gỗ trong tay, nặng nề quất lên thân thể người đàn bà khắc khổ nọ.
Thị la hét, lăn lộn trên đất, không ngừng gào khóc xin tha, thế nhưng bà ta không mảy may nảy sinh thương tiếc, đánh càng thêm tàn nhẫn.
Đến khi người đàn bà nọ không nhúc nhích, hơi thở mong manh, già làng mới miễn cưỡng dừng lại.
Bà ta thở phì phò, đôi mắt xếch trợn trừng hung ác, ném gậy vào người thị rồi gắt lên:
- Mau! Mau đi tìm nó về! Nếu không hôm nay mày chết với tao!
Thị co giật người, hô hấp yếu đến mức tưởng chừng đã tắt thở.
Già làng lại chẳng quan tâm, bà ta như phát điên mà chạy về phía nhà thờ tổ.
Nhóm người Phượng Trần hai mắt nhìn nhau, nở nụ cười ẩn ý.
Cố Từ Thần đã thành công rồi, bọn họ sắp thoát khỏi nơi quái quỷ này rồi!
Phượng Trần, Trần Liễu cùng thanh niên họ Hạ nhanh chóng đuổi theo, bọn họ cần đến đó giúp sức, Lê Tuấn cùng Võ Chí Công còn ở gần đó.
Già làng chạy đến nhà thờ tổ, lớn giọng gọi công nữ.
Khi trông thấy cô ả đang đứng trò chuyện với hai người đàn ông xa lạ trong nhóm du lịch thì bà không khỏi phẫn nộ.
Già làng nhào đến tát mạnh vào mặt công nữ, mắng:
- Con khốn này, tao tạo ra mày để mày bảo vệ tao và cùng trông coi con búp bê kia, không phải để mày đứng đây xà nẹo với trai!
Phượng Trần lạnh nhạt nhìn già làng nổi đóa, mắng chửi công nữ.
Ánh mắt cô bất chợt chạm ánh mắt của hai người đàn ông bên phía già làng, lập tức nở nụ cười ẩn ý.
Xem ra Lê Tuấn cùng Võ Chí Công cũng không gặp khó khăn gì khi giữ chân công nữ.
Công nữ ôm má, cúi đầu không nói gì.
Già làng trợn trừng mắt nhìn về hai tên đàn ông kia, sau đó bảo cô ta nhanh chóng đi tìm con búp bê về.
Còn bà ta chạy xồng xộc khắp nhà thờ tổ, lục tung mọi thứ lên nhưng vẫn không tìm thấy.
Già làng tựa như phát điên, nắm chặt tóc của mình, da mặt căng chặt, mắt long sòng sọc, không ngừng lẩm bẩm.
- Phải tìm nó nhanh lên! Con quỷ nhỏ đó lại đến mất...!phải nhanh hơn nữa!
Thế nhưng, bà ta đã kiếm mọi ngóc ngách ở nhà thờ tổ nhưng vẫn không tìm thấy.
Con búp bê ấy tựa như bốc hơi trong không khí, biến mất hoàn toàn không để lại bất kì dấu vết gì.
Già làng tức đến mức cả người run lẩy bẩy, ném bình bông gần đó xuống đất, gây một tiếng xoảng lớn vang lên dữ dội.
Bạn đang đọc bộ truyện Hệ Thống Ước Nguyện Tử Vong tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Hệ Thống Ước Nguyện Tử Vong, truyện Hệ Thống Ước Nguyện Tử Vong , đọc truyện Hệ Thống Ước Nguyện Tử Vong full , Hệ Thống Ước Nguyện Tử Vong full , Hệ Thống Ước Nguyện Tử Vong chương mới