"Kỳ quái, hôm nay tại sao Chiến ca không đến lớp?"
Tương Nhạc từ bên ngoài tiến đến, ngồi đối diện nói thầm với Minh Thù.
"Làm cái gì vậy, gọi điện thoại cũng không nhận."
Minh Thù ngẩng đầu liếc hắn một cái: "Hắn thường xuyên trốn học?"
"Không có." Tương Nhạc cẩn thận hồi tưởng một chút: "Rất ít, ngoại trừ cuối tuần không gặp người ở bên ngoài, thứ hai đến thứ sáu đều ở trường học, thành tích của Chiến ca đều là tiêu chuẩn nhất định."
"Vậy có lẽ là có chuyện." Lục Chiến là dị năng giả, cũng không biết hắn là người của nhà nước hay là của tổ chức dị năng nào đó.
Mà dựa theo lời Văn lão gia tử nói...
Dị năng giả ban đầu đều chỉ có một dị năng, nếu như xuất hiện hai dị năng cũng là từ trên người người khác chuyển đến.
Bị người khác tước đoạt dị năng... Mà người bị tướt đoạt kia, chỉ có chết.
"Ừm..."
Tương Nhạc ngẫm lại cũng đúng, ai cũng có chuyện riêng.
Lực chú ý của nam hài tử rất nhanh chuyển sang chỗ khác.
-
Ngày hôm nay không chỉ Hoàng Hiểu Lộ chuyển trường, Lục Chiến không lên lớp, còn có Dịch Giảo Giảo cũng không lên lớp.
Không biết bị những người kia bắt, về sau sẽ thế nào.
Minh Thù không nghĩ tới thời điểm tan học lần nữa trông thấy Phó Vân Bách.
Phó Vân Bách đến một mình, đứng ở cổng trường, dáng dấp của hắn là loại thư sinh nho nhã, mặc âu phục, thắt cà vạt, mang kính mắt, đứng yên một chỗ, không biết còn tưởng rằng hắn là lãnh đạo trường học.
"Tang Âm tiểu thư."
Phó Vân Bách chủ động chào hỏi cô.
"Âm Âm, người này là ai vậy?" bọn Tương Nhạc bốn người kề vai sát cánh đứng sau Minh Thù, nhìn Phó Vân Bách, hiếu kì hỏi.
"Không biết." Minh Thù đối với người đã mang đầu bếp nhỏ đi không có cảm tình gì.
Đầu bếp nhỏ của trẫm...
Ngẫm lại mà đau lòng.
Tìm một cơ hội lại cứu một lần nữa, đầu bếp nhỏ nhất định sẽ lựa chọn trẫm!
Phó Vân Bách nghe vậy cũng không giận, vẫn lễ phép mà nói: "Tang Âm tiểu thư, tôi có chút chuyện muốn cùng cô nói."
Bốn người Tương Nhạc ngờ vực dò xét Phó Vân Bách.
Cuối cùng Minh Thù cũng theo Phó Vân Bách lên xe, mấy người Tương Nhạc đứng tại chỗ nhìn bọn họ rời đi...
Trong xe chỉ có cô cùng Phó Vân Bách.
Phó Vân Bách lái xe, rời khỏi trường học một đoạn.
Minh Thù ăn bánh bích quy Cheese, cũng không mở miệng, hoàn toàn coi Phó Vân Bách thành một tài xế.
Phó Vân Bách giống như cùng Minh Thù đang so ai kiên trì hơn.
Cuối cùng Phó Vân Bách cam chịu hạ mình: "Tang Âm tiểu thư, Văn lão gia tử đã nói cho cô biết chuyện dị năng sao?"
"Nói qua rồi."
Phó Vân Bách gật đầu: "Tôi ở chỗ này có mấy vấn đề muốn hỏi cô một chút."
"Tôi có quyền lựa chọn không trả lời."
Phó Vân Bách sửng sốt một chút: "Đây là dĩ nhiên. Bất quá Tang Âm tiểu thư đừng nghĩ đến việc này, nháo đến chỗ của Văn lão gia tử, vẫn hi vọng cô có thể nghiêm túc trả lời."
Ánh mắt Minh Thù đảo qua, khoé miệng hơi nhếch lên giống như châm chọc.
Trong xe tĩnh mịch.
Thời điểm dừng xe lại chờ đèn xanh đèn đỏ, Phó Vân Bách rốt cục cũng mở miệng: "Là Tang Âm tiểu thư cứu Mông Mông đúng không?"
"Nếu không thì là anh sao?"
"..." Phó Vân Bách đã cảm giác được, vừa rồi cô nương này chỉ là không quá để ý đến hắn, hiện tại đã có chút địch ý.
Nhưng những vấn đề này không thể không hỏi...
"Người bắt Mông Mông đi là mục tiêu số hai vô cùng nguy hiểm, cô có thể cứu Mông Mông từ trong tay hắn cơ hồ là chuyện không thể nào."
"Anh có thể sáng tạo ra kỳ tích, vì sao tôi không thể?"
"... Tang Âm tiểu thư, có thể nói một chút, cô làm sao cứu Mông Mông từ trong tay hắn ra không?"
Minh Thù nói bừa: "Hôm đó vận may của hắn không tốt, phạm suy thần."
"..." Phó Vân Bách cứng đờ trong chốc lát, đèn đỏ sáng lên, hắn nổ máy xe: "Tang Âm tiểu thư, cô thật sự không có dị năng?"
"Điểm này đại huynh đệ số hai kia không nói cho anh biết sao?" Trẫm có sở hữu dị năng hay không, hắn không phải rõ ràng nhất sao?
Phó Vân Bách trong đầu hiện lời nói của mục tiêu số hai.
Hắn nhìn dòng xe cộ phía trước: " Mục tiêu số hai nói trong tay cô có vũ khí vô cùng nguy hiểm."
Minh Thù ha ha: "Hắn nói anh liền tin sao, làm sao anh biết hắn không phải đang đùa giỡn anh?"