Minh Thù đứng trước khoang thuyền trong suốt, bên ngoài là ngân hà sáng chói, thỉnh thoáng có hào quang loé lên, bọn họ đang ở trong vũ trụ.
Toàn bộ cục quản lý thời không trôi lơ lửng trong vũ trụ mênh mông.
Minh Thù quay người: "Bọn họ hình như rất sợ anh."
Kỳ Ngự vô cùng đắc ý: "Đúng thế, lão công của em chính là thiên tài."
Thẳng nam Thù rất không khách khí nói: "Thiên tài dễ chết sớm."
Kỳ Ngự: "..."
CMN!
Dao của lão tử đâu!
"Tại sao lúc trước anh lại muốn tới công lược tôi?"
Câu hỏi không có bất kỳ phòng bị gì, làm Kỳ Ngự chưa kịp móc dao, ánh mắt hơi dao động: "Cái kia... Trực giác nói cho tôi biết nhất định có thể gặp em, cho nên liền như vậy!"
Ừm! Chính là như vậy!
Minh Thù mấp môi dưới: "Thế nhưng ban đầu anh có dự định giết tôi."
Đáy lòng Kỳ Ngự hơi hồi hộp một chút.
Làm sao để giải thích cái này!!!
Trong đầu Kỳ Ngự nhanh chóng hiện lên mấy phương án có thể thực hiện, cuối cùng hắn nghiêm túc nói: "Đều là tổ chức ép tôi!!"
Ánh mắt Minh Thù mang theo ý cười làm Kỳ Ngự tê cả da đầu.
Không dễ lừa gạt a...
Kỳ Ngự nhanh chóng nói sang chuyện khác: "Cái kia, cô vợ nhỏ, em như vậy không sao chứ? Có cần tôi tìm cho em một thân thể khác không?"
"Không cần." Minh Thù đi đến trước mặt hắn: "Anh thích tôi lúc nào?"
"Ừ..." Kỳ Ngự hơi dừng lại: "Tôi cũng không rõ là thích em lúc nào, nhưng tôi xác định tâm ý hẳn là ở vi diện Linh Yển kia đi, bất quá lúc ấy... Kỳ thật tôi cũng không xác định còn có thể gặp được em hay không, về sau phát hiện mỗi lần đều là em..."
Hắn nhìn về phía Minh Thù: "Cho nên, hiện tại em thích tôi không?"
Mặc dù biết nếu như cô không quan tâm mình nhất định sẽ không ở lại chỗ này.
Thế nhưng hắn muốn nghe chính miệng cô nói.
Giống...
Giống như trước đó.
Cô nói với hắn, cô thích hắn.
"Tôi để cho anh làm nam sủng của tôi, anh đừng được một tấc lại muốn tiến một thước." Thẳng nam Thù hoàn toàn không dựa theo ý nghĩ của Kỳ Ngự mà nói.
Kỳ Ngự: "..."
Nam sủng cmn! Ai muốn làm nam sủng của ngươi!
Lão tử là một thiên tài nào có thể làm nam sủng?
Nói một câu thích lão tử thì sẽ chết à!
Kỳ Ngự tới gần Minh Thù, tầm mắt Minh Thù đảo qua một bên: "Anh muốn ở chỗ này?"
Vừa rồi cô không nghe lầm, hiện tại toàn bộ cục quản lý thời không đều bị cái tên gọi là thượng cổ kia khống chế.
Nói cách khác, mặc kệ là bọn họ hiện tại làm cái gì đều có thể bị trông thấy.
Kỳ Ngự thuận theo ánh mắt cô nhìn qua, code trên màn hình chuyển động, phảng phất lộ rõ cảm giác về sự tồn tại của nó.
"Tin!"
Kỳ Ngự để Minh Thù đợi ở phòng, hắn rời khỏi không biết đi làm cái gì.
Minh Thù đứng trước màn hình 3D.
Từ khi cô tiến vào nơi này, Hài Hòa Hiệu cũng mất tung tích, cái tên thượng cổ này... có phải là Hài Hòa Hiệu hay không?
Nếu quả thật là nó, dám ở sau lưng trẫm làm chuyện lớn như vậy, hoàn toàn không để ký chủ như cô vào mắt mà!!
Minh Thù đợi một lúc, Kỳ Ngự vẫn chưa trở về.
Cô nhàm chán muốn tìm ít đồ ăn, kết quả nhớ ra hiện tại mình là linh hồn thể.
Đói không?
Đói.
Bất quá có thể chịu.
Minh Thù lại chờ trong chốc lát Kỳ Ngự vẫn chưa trở lại, cô đứng dậy đi một vòng căn phòng, căn phòng này có hương vị lành lạnh, màu sắc của đồ vật vô cùng ít ỏi.
Căn phòng chia làm ba bộ phận.
Tận cùng bên trong là một cái giường, ở giữa là đài điều khiển, bên ngoài thì giống nơi để tiếp khách.
Cô đi đến tận cùng bên trong, đầu giường đặt một chiếc đèn thủy tinh, vô cùng nhỏ nhắn, hiện lên màu lưu ly xanh biếc.
Nói thật, đèn thủy tinh cùng hoàn cảnh bốn phía rõ ràng không hợp nhau, nhưng nhìn vị trí đèn thủy tinh được đặt, thứ này chắc là đồ vật duy nhất chủ nhân của nó tương đối coi trọng.